Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 348: Bí mật của hoắc tam gia, không thể nói ra được



Hoắc Nhị gia đi đến chỗ Nicolas và vỗ vỗ vai anh ta: “Người anh em, chúc cậu may mắn.”

Đây là câu chúc phúc trước kia 1Nicolas từng nói với Hoắc Dịch Dung, bây giờ Nhị gia chỉ trả lại thôi.

Nói xong, Hoắc Dịch Dung đi luôn. “A a!!!”

“Nicolas!!!”

“Donald mày đi chết đi!!!”
“Không sợ.” Tam gia chẳng hề do dự, khóe môi anh cong lên: “Nếu không có xung đột quá nghiêm trọng với gia tộc Lathambo, bọn họ sẽ không ra tay với anh.”

Tần Nguyễn rất tò mò: “Tại sao?”

Ngón tay thanh mảnh trắng trẻo của Tam gia nhẹ nhàng quệt qua mũi của Tần Nguyễn, anh cười nói: “Sau này em sẽ biết.”
“Hy vọng là vậy.” Leslie bị đả kích rất lớn, cũng cảm thấy tự trách áy náy vô cùng trước em trai.

Nếu không phải do cô ta trêu chọc vào mầm tai họa thì em trai cũng sẽ không phải chịu liên lụy.

Trên tầng.
Hình như là bắt đầu lúc Tam gia đối mặt với Donald, trên người anh có thứ khí chất lâm nguy không sợ, thong dong điềm đạm như nắm hết mọi thứ trong tay, và cảm giác áp bách khiến người ta thấp thỏm.

Nếu không có quân át chủ bài trong tay, thì tại sao Tam gia lại có sự tự tin như vậy khi đứng trước một con ma cà rồng.

Đây là điều khiến người ta cảm thấy không thích hợp nhất, vậy quần át chủ bài của Tam gia là cái gì đây.
Tần Nguyễn nghĩ đến mình rồi lại lập tức lắc đầu phủ nhận.

Tam gia biết năng lực của cô đấy, nhưng anh chưa từng yêu cầu cô làm bất cứ điều gì.

Bao gồm cả chuyện lần này giữa gia tộc Boleyn và gia tộc Lathambo, anh cũng không muốn cô nhúng tay vào.
Tần Nguyễn kéo chăn mỏng trên giường đắp lên người, sau đó quay lưng về phía Tam gia.

Giọng nói lạnh nhạt cùng hành động nằm đưa lưng về phía anh khiến Tam gia cuối cùng cũng phát hiện ra, cô nhóc hiểu chuyện ngoan ngoãn đang dỗi.

Tam gia chỉ biết bật cười lắc đầu, anh từ tốn bước đến trước giường.
Đêm đó, Nicolas và Leslie ngủ lại biệt thự.

Đêm nay chắc chắn sẽ không yên tĩnh, tất cả mọi người đều cảm thấy lo sợ không yên.

Khoảng 12 giờ đêm.
Tần Nguyễn: “Hiện giờ không thể nói à?”

Tam gia nhẹ nhàng lắc đầu, giữ im lặng.

“Thôi được rồi.”
Trong căn phòng của Nicolas và Leslie vang lên những tiếng la hét kinh hoàng và chói tai.

Cuối cùng, còn kèm theo tiếng kêu gào khóc lóc đầy giận dữ của Leslie.

Tam gia đang ôm Tần Nguyễn ngủ, cả hai đều bị đánh thức bởi tiếng hét thảm thiết.
Leslie tức đến mức toàn thân phát run: “Đến đêm hắn sẽ hiện thân, tôi muốn đích thân tìm hắn để hỏi cho rõ ràng!”

Chuyện săn con mồi ở quầy rượu mấy tháng trước, rất có thể là cô ta đã đi vào cái bẫy do người khác giăng ra, điều này khiến Leslie cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Nicolas cầm tay của Leslie, an ủi: “Sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tần Nguyễn ngồi xuống giường, cô cởi giày, thuận miệng hỏi: “Tam gia có việc à?”

Tam gia: “Anh đi tìm anh hai bàn bạc chút chuyện.”

“Vậy anh đi đi, em ngủ một chút.”
Pháp2 sư của gia tộc Boleyn vẫn còn đang chưa thể tin nổi.

Lúc bọn họ dùng pháp thuật giết chết Donald đúng là có sử dụng 7máu của cậu chủ, nhưng họ không thể ngờ được rằng lại bởi vì như vậy mà khiến cậu chủ ký kết huyết khế với tên ma quỷ kia.
Mà với năng lực của Vua ma cà rồng Lathambo, thì bọn họ không có khả năng dùng pháp thuật để tiêu diệt, chắc chắn là có2 âm mưu trong chuyện này.

Tay pháp sư trung niên vừa rồi giằng co với Tần Nguyễn nói với hai chị em Nicolas và Leslie0 suy đoán của mình.
Tần Nguyễn dụi dụi mắt: “Donald xuất hiện?”

“Có lẽ thế.”

Tam gia tỉnh nhưng không mở mắt ra, tư thế ôm Tần Nguyễn cũng không thay đổi.
Tam gia đè tay lên vai cô, giọng nặng nề hơn: “Vì em không biết sự đáng sợ của gia tộc Lathambo. Một trăm năm trước, họ đã phát động một chiến dịch khủng khiếp ở nước M khiến hàng triệu người thương vong. Lúc đó thành viên của gia tộc Lathambo không đủ một trăm người, nhưng trong trận chiến năm ấy bọn họ lại là người thắng sau cùng, như thế cũng đủ để thấy năng lực của gia tộc này khủng bố đến mức nào.”

“Gia tộc Lathambo là quý tộc trong giới ma cà rồng ở phương Tây, là Thủy tổ của ma cà rồng, và là kẻ giết chóc, lực sát thương của bọn họ ngang với vũ khí nóng ngày nay. Đáng sợ nhất là mỗi thành viên trong gia tộc bọn họ lại có những dị năng khác nhau, một khi bọn họ để mắt tới em thì dù nhà họ Hoắc có thể dốc hết toàn lực để bảo vệ em, nhưng lại không thể đảm bảo rằng những người thân và bạn bè xung quanh em sẽ không bị họ làm hại.”

“Đáng sợ như vậy cơ à?” Tần Nguyễn biết gia tộc ma cà rồng Lathambo, nhưng lại không biết sự hung tàn của gia tộc này.
Tần Nguyễn ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên: “Không thể nói ra miệng vì sợ có thể bị người ta phát hiện ư?”

Tam gia véo nhẹ cái mũi của cô, trên mặt anh có biểu cảm bất đắc dĩ và dung túng: “Đúng vậy, em còn nghi vấn nào nữa không?”

“Không có, anh mau đi đi.”
Tần Nguyễn buông tay Tam gia ra, quay người đi đến chiếc giường cực lớn trong phòng.

Anh không nói là đối phương cũng không hỏi, Tam gia không khỏi thầm cảm thán, cô bé này đúng là quá ngoan khiến người ta phải thương tiếc.

Tam gia nhìn chăm chú vào bóng lưng của Tần Nguyễn, anh dặn dò: “Em mệt thì nghỉ ngơi một lát đi, Hoắc Chi sẽ đứng ở ngoài cửa, có việc gì cứ gọi cô ấy.”
Giọng của anh khàn khàn gợi cảm, mang âm điệu từ tính quyến rũ.

Tần Nguyễn không được tự nhiên vuốt vuốt lỗ tai, cô mượn ánh sáng mờ trong phòng để nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ở trước mặt: “Không đi xem thử ạ?”

“Không chết được.” Giọng Tam gia rất hờ hững.
Trong lòng cô ngắm cảnh giác.

Tam gia chạm vào mặt Tần Nguyễn, anh dịu dàng nói: “Em không cần phải nhúng tay vào chuyện của hai chị em nhà Boleyn nữa, anh sẽ tìm Thiên sự khác tiếp nhận chuyện này.”

Tần Nguyễn cười, hỏi lại: “Tam gia, trước đó anh có giằng co với Donald, anh không sợ hắn sẽ gây bất lợi cho anh à?”
Tam gia đưa Tần Nguyễn vào phòng ngủ của bọn họ.

Anh đóng cửa phòng lại, gương mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc, anh nói với Tần Nguyễn, giọng trầm xuống: “Nguyễn Nguyễn, anh không hy vọng em tiếp tục nhúng tay vào chuyện của gia tộc Boleyn, nếu bọn họ muốn tìm kiếm sự hỗ trợ từ dị năng giả của phương Đông, nhà họ Hoắc sẽ giúp họ tìm những Thiên sự khác.”

“Tại sao?” Tần Nguyễn không hiểu.
Thấy Tần Nguyễn thật sự không để ý tới mình, Tam gia ngồi xuống bên giường, duỗi tay ra ôm cô vào trong lòng.

Anh thở dài, nhẹ nhàng nói: “Không phải anh không muốn nói cho em biết, mà là không thể nói ra miệng, chỉ có thể để tự em phát hiện ra thôi.”

“Không thể nói ra miệng?”
Anh đưa tay đè lên đầu Tần Nguyễn, để cô ngoan ngoãn nằm xuống: “Ngủ đi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói.”

Tần Nguyễn đáp dạ, cô gối đầu lên cánh tay của Tam gia, áp sát nơi gần nhịp tim của anh nhất, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Tam gia nói sẽ không chết người thì hẳn là Donald đã đồng ý không giết Nicolas và Leslie ở chỗ này.

Tần Nguyễn thả lỏng cơ thể, trong đầu không nghĩ nhiều nữa.

“A a a!!!”