Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 353: Hoắc gia



Tam gia rủ mắt xuống, thấy Tần Nguyễn tức giận đến mức da mặt kéo căng, đôi mắt ngày thường vẫn hay mỉm cười hơi đỏ lên, trên người tỏa ra sát 1

khí. Cơ thể của Nicolas mất khống chế bay lên, nhanh chóng lướt đến trước mặt Donald.

Donald đặt tay ở trên vai Nicolas, để chân của anh ta giẫm trên mặt đất, hai người mặt đối mặt với nhau.
Tam gia nắm chặt tay của Tần Nguyễn, anh cau mày nhìn chằm chằm vào cô, bên trong ánh mắt sâu thẳm có ý không tán đồng.

Tần Nguyễn hơi trợn mắt với anh, sau đó nhìn Donald: “Donald, anh là người đầu tiên muốn mời tôi hỗ trợ mà lại dùng thủ đoạn uy hiếp tôi đấy.”
Hoắc Dịch Dung cảm thấy hơi nghẹn họng, cho dù Tần Nguyễn có không đồng ý với Donald thì đối phương cũng chẳng dám làm gì bọn họ.

Loại cảm giác làm cho đối phương được như ý này thật sự khiến người ta khó chịu.
Nicolas nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú phóng đại của gã ma cà rồng trước mắt, trên mặt anh ta tỏ vẻ chán ghét vài bài xích.

Donald nắm mạnh vai của anh ta, trầm giọng nói: “Hôm nay ở trước mặt thần của phương Đông, tôi sẽ ký kết huyết khế đồng sinh với cậu, để cậu sau này được hưởng thụ tuổi thọ vô cùng vô tận.”
Anh ta nhìn sang Tam gia và bắt gặp sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt lấp lóe sự nguy hiểm của anh.

Hoắc Dịch Dung hỏi Tần Nguyễn: “Em dâu à, em xác định không cần suy nghĩ kỹ hơn à?”
Nhà họ Hoắc chưa bao giờ để bất cứ kẻ nào uy hiếp.

Bị uy hiếp chứng tỏ nhà họ Hoắc yếu thế, đại biểu cho sự bất lực của bọn họ.
Có lẽ đến chính Tần Nguyễn cũng không phát hiện ra bàn tay cô nắm lấy ống tay áo của Tam gia đang run rẩy.

Tam gi2a ngẩng đầu lên nhìn Donald, giọng anh rất lạnh: “Cút!”
Donald đưa tay phải đặt lên vai trái, gã hơi cúi người không hề phật ý mà nói: “Đây là vinh hạnh của tôi.”

Mặc kệ Hoắc Tam gia từ chối như thế nào, người mà gã mời đã đồng ý.
Donald nhìn thấy rõ vẻ mặt phẫn nộ và bài xích của Nicolas, nhưng gã chẳng thèm để tâm.

Người này chỉ là một tấm thẻ đánh bạc trong cuộc đàm phán của gã thôi.
Đôi mắt hẹp dài của Donald nhắm lại.

Tam gia mỉm cười lễ phép, nói tiếp: “Anh nói là đám Pháp sư ở bên nước M sẽ không bỏ qua cho con của tôi, vậy anh có biết ở thủ đô này, ở trong nội các, trong cái đất nước này thì nhà họ Hoắc đại biểu cho cái gì không?”
Donald xoay Nicolas, mặt hướng về phía Tần Nguyễn rồi lại làm một lễ nghi quý tộc.

Giọng nói của gã nhẹ nhàng và cung kính chưa từng có: “Còn xin ngài làm chứng cho, chuyện tôi và huyết tộc Lathambo đã đồng ý thì chưa bao giờ nuốt lời.”
Tam gia cũng không tiếp nhận lời đề nghị của gã, trên gương mặt t0uấn tú của anh đang nổi sóng dữ dội, sát khí nặng nề trong mắt bắn về phía Donald.

Hoắc Dịch Dung đi tới, ánh mắt anh ta sắc bén như đại bàng, giọng lạnh lùng: “Anh đang uy hiếp chúng tôi?”
Nhà họ Hoắc không bao giờ chấp nhận uy hiếp từ bất kỳ ai, cho dù đó là gia tộc ma cà rồng cổ xưa Lathambo.

Donald giải thích: “Không không không, đây sao được gọi là uy hiếp, phải gọi là hai bên hỗ trợ nhau chứ.”
Nhận thấy các chủ nhân không gặp nguy hiểm, nên vẻ nghiêm trang trên gương mặt họ cũng dịu đi nhiều.

Cửa phòng đóng lại.
“Donald nhiệt tình quá khó mà từ chối được, em cũng chỉ đành đồng ý thôi vậy.” Tần Nguyễn nhìn thẳng vào Donald, sâu bên trong đôi mắt xinh đẹp của cô là sự tính toán.

Donald đã dám uy hiếp cô thì phải chuẩn bị cho tốt mà nhận hậu quả tương ứng.
“...” Donald bị chặn họng không nói nên lời.

Gã làm sao không rõ tầm ảnh hưởng của nhà họ Hoắc ở nước Hoa chứ.
Bên trong căn phòng rộng lớn chỉ còn Hoắc Tam gia, Tần Nguyễn, Hoắc Dịch Dung và Donald. Bốn người một ma cà rồng.

Donald chuyển tầm mắt nhìn về phía Nicolas yếu ớt ngồi dưới đất, gã vươn tay ra.
“Cậu chủ...” Các Pháp sư cũng không yên lòng để Nicolas và Leslie ở lại nơi này.

Nicolas trầm giọng quát: “Ra ngoài!”
Donald nhìn ra được quanh người hai vợ chồng nhà họ Hoắc này đang tỏa ra hơi t7hở nguy hiểm.

Biết bọn họ bị chọc giận rồi, nên giọng nói của gã ôn hòa hơn nhiều: “Chắc do tôi nói không rõ ràng, chuyện tôi muốn mời7 Hoắc phu nhân đến làm khách ở gia tộc Lathambo là vì tôi muốn nhờ phu nhân giúp một việc, tôi xin lấy gia tộc Lathambo ra thế, không một kẻ n2ào trong đám Pháp sư của nước M dám động tay vào con của hai người.”
Cậu chủ nổi giận, các Pháp sư không đành lòng cũng phải đi ra ngoài.

“Mang cả cô ta đi.” Donald chỉ vào Leslie trên mặt đất.
Nicolas thực sự muốn nhổ một bãi nước bọt vào mặt Donald.

Trong lòng anh ta thầm chửi, ông đây không muốn bất tử, chỉ muốn rời xa gã ma quỷ nhà ngươi thôi.
Các Pháp sư lập tức tiến lên, nâng cô chủ ra ngoài luôn.

Lúc cửa phòng mở ra, ba người Hoắc Khương, Hoắc Xuyên và Hoắc Chi cũng được nhìn thấy tình cảnh trong phòng.
Tam gia muốn biết, rốt cuộc là chuyện gì quan trọng đến mức để Donald không tiếc uy hiếp bọn họ.

Donald rũ mắt xuống, lạnh giọng ra lệnh cho Nicolas: “Bảo người của cậu cút hết ra ngoài!”
“Tôi đồng ý với anh!”

Ngay lúc Donald đang định nói tiếp thị Tần Nguyễn bỗng đồng ý lời mời lúc trước của gã.
Cô là người từ trước đến nay ăn mềm không được mà đối cứng cũng không xong, nhưng nếu là mềm thì còn có cửa thương lượng.

Với cái kiểu phong cách hành sự này của Donald thì cô nhất định sẽ làm cho đối phương biết hai chữ hối hận viết như thế nào.
Hoắc Tam gia nặng nề nhìn Donald, đôi môi đẹp cong lên, gương mặt điển trai nở một nụ cười mỉa mai.

Tiếng nói của anh uy nghiêm, bá đạo tuyên bố: “Đám Pháp sư nước M mà dám làm tổn thương người nhà của tôi, dù chỉ là một chút thôi thì chính là đang tuyên chiến với nhà họ Hoắc, thứ chờ đợi bọn họ sẽ là bị hơn một nửa tu sĩ phương Đông vây công, không chết không thôi.”
Gã đã đạt được mục đích rồi.

Tần Nguyễn nở nụ cười không mấy thân thiện: “Vậy tôi cũng hy vọng sau này anh sẽ không hối hận vì những gì đã làm ngày hôm nay.”
Bị người ta dùng giọng ra lệnh như thế này để sai khiến, ngoại trừ cha của Nicolas ra thì Donald chính là người thứ hai.

Nicolas vô cùng khó chịu, trong lòng có cảm giác bị nghẹn khuất.
Nụ cười trên mặt Donald hơi cứng lại, gã khẽ nhíu mày: “Ý của cô là sẽ làm ra chuyện khiến tôi phải hối hận ư?”

Giọng của Tần Nguyễn rất nhẹ: “Tôi hy vọng anh sẽ không hối hận.”
Gã chó đẻ này, sớm muộn gì cũng có một ngày anh ta phản kích lại.

Nicolas quay đầu nói với nhóm Pháp sư: “Các người đều ra ngoài đi.”
“Xin anh cứ tự nhiên.”

Tần Nguyễn không muốn dính líu vào chuyện ấy, nhưng Donald lại cứ muốn kéo cô vào vòng xoáy sâu hun hút này.
Hoắc Tam gia đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng bằng phẳng của Tần Nguyễn, gương mặt sầm sì vừa rồi biến mất sạch.

Trên mặt anh xuất hiện biểu cảm dịu dàng, giọng cũng dịu đi: “Đây là đứa con đầu của tôi, cả nhà họ Hoắc đều rất chờ mong nó chào đời. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nó sẽ là người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Hoắc. Nhà họ Hoắc sẽ không để cho nó xảy ra bất kỳ chuyện gì.”
Tuy nhiên, việc này liên quan tới con của cô, cho dù chỉ là một phần vạn nguy hiểm, cô cũng không cho phép nó tồn tại.