Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 356: Tiêu gia thả thính



Tam gia cười hai mắt cong cong, trong mắt lộ ra ánh nhìn quyến rũ.

Lông mi của anh rất dài, cong vút, anh khẽ chớp chớp mắt, hình ảnh này rơi kvào trong mắt Tần Nguyễn khiến cô lập tức thất thần. “Nguyễn Nguyễn mau dậy đi, xảy ra chuyện rồi!” Giọng nói lo lắng của Tần Muội từ ngoài cửa truyền vào bên trong.

Nghe thấy đã xảy ra chuyện, Tần Nguyễn bèn vội vàng bật dậy.
Tam gia cười khẽ: “Ngoan, uống xong chúng ta đi ngủ.”

“Ai muốn ngủ cùng anh chứ?”
Anh phất tay: “Đi đi.”

Tần Nguyễn cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, cô cố gắng nhịn xuống để không làm động tác trợn trắng mắt.
Cô quay người nhanh chân chạy ra cửa.

Cửa phòng mở ra, Tần Muội vẫn còn đang giữ nguyên tự thế gõ cửa.
Xem ra nhịp tim bất thường vừa rồi của cô không phải là bởi vì bị người đàn ông này trêu chọc.

Tần Nguyễn thở phào, cảm xúc có chút không giải thích được, không nói ra được là cảm giác gì.
“Thùng thùng thùng!!!”

“Nguyễn Nguyễn? Em dậy chưa? Mau rời giường đi! Xảy ra chuyện rồi!”
“Không!”

Tim Tần Nguyễn đập cực nhanh, cô cực lực phủ nhận.
Không biết anh chạm vào chỗ nào trên máy tính bảng mà vách tường đối diện giường xuất hiện một hình chiếu rất lớn, chất lượng hình ảnh rất rõ nét.

Anh đang xem bản tin buổi sáng trên đài truyền hình thủ đô, người dẫn chương trình đang thông báo chuyện gần đây nước X xảy ra chiến tranh hỗn loạn.
Tầm mắt của Tam gia rời xuống bụng dưới của Tần Nguyễn.

Cũng không biết đứa nhỏ này ra đời có khiến anh mệt nhọc như mẹ nó không nữa.
Trước khi đi vẫn không quên thơm trộm một cái lên má cô, anh chỉ hôn nhẹ rồi thôi.

Môi tách ra rồi, nhưng bàn tay ấn trên vai cô lại không rời đi.
Tam gia chỉnh lại quần áo cho Tần Nguyễn, sau đó cất tiếng nói lạnh nhạt: “Vào đi.”

Hoắc Chi bế khay đựng bát canh thảo dược an thần vào trong phòng.
Tần Nguyễn không kịp chỉnh lại áo ngủ xốc xếch của mình, cô vừa hô lên với cái cửa, vừa đứng dậy xuống đất muốn ra mở cửa.

“Nguyễn Nguyễn.”
Cô chậm rãi mở mắt, đập vào mắt cô là Tam gia đang ngồi bên giường, mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô.

Tay kia của Tam gia đang cầm máy tính bảng, tại đeo tai nghe Bluetooth, trông có vẻ như đang làm việc.
“Thùng thùng thùng... Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn?”

m thanh quen thuộc từ ngoài cửa vọng vào bên trong, là tiếng của Tần Muội.
Hoắc Chi đi vào giữa phòng, lúc đi ngang qua Tần Nguyễn, cô ta cung kính cúi đầu rồi bước nhanh đến trước giường.

Tam gia điểm ngón tay lên màn hình máy tính bảng, tai nghe Bluetooth đã bị tháo xuống.
Đồng thời, Tần Muội ở ngoài cửa cũng thúc giục mở cửa.

Tần Nguyễn không kịp do dự nhấc chân bước nhanh về phía Tam gia: “Sao thế ạ?”
Sự thật chứng minh, Tần Nguyễn không chống chọi lại được.

Chỉ một lát sau, dưới sự dỗ dành nhẹ nhàng của Tam gia, cô ngủ thiếp đi.
Đóng cửa phòng lại, Hoắc Chi đứng tại chỗ mà cơ thể run lên.

Chủ nhân bình thường sát phạt quyết đoán là thế mà giờ giọng nói lại trở nên nhỏ nhẹ, cũng không biết phu nhân có thể chống chọi được hay không.
Cô ta nhìn ra phu nhân đang cáu kỉnh với chủ nhân, tốt nhất là cô ta nên tránh xa chiến trường không khói lửa này thì hơn.

Lúc Hoắc Chi đóng cửa phòng, cô ta nghe thấy tiếng Tam gia đang dịu dàng dỗ phu nhân.
Tần Nguyễn đón bát canh trong tay Tam gia, uống một hơi cạn sạch, vô cùng hào sảng.

Hoắc Chi nhận bát, cô ta hơi cúi đầu chào sau đó quay người rời đi, bước chân rõ ràng vội vàng hơn nhiều.
Tần Nguyễn vuốt đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, cô trở mình, quăng tay sang bên cạnh và khoác lên một cơ thể ấm nóng nhô cao hơn giường.

Tần Nguyễn vừa tỉnh ngủ còn hơi mơ mơ màng màng nên lấy tay sờ loạn.
Tam gia thấy cô cứ như vậy đi mở cửa thì gọi cô lại.

“Dạ?” Tần Nguyễn quay đầu, khó hiểu nhìn Tam gia đang tựa vào đầu giường.
Tam gia vẫn giữ tay đè ở huyệt đạo dưới vai của cô: “Bấm vào huyệt này sẽ khiến tim người ta đập nhanh hơn, sinh ra ảo tưởng.”

“...” Tần Nguyễn nghệt mặt ra.
Tam gia tựa vào đầu giường, rũ mắt xuống nhìn Tần Nguyễn nằm ở bên cạnh, đường cong ở khóe môi anh hạ xuống.

Anh thầm cảm thán, trông trẻ con đúng là vất vả thật, nhưng niềm vui ở trong đó lại khiến anh thấy thích.
Đốt ngón tay mảnh khảnh của Tam gia vuốt ve khóe mắt hơi đỏ của cô, đôi mắt dịu dàng đánh giá khuôn mặt ửng hồng, nụ cười trong mắt dần sâu hơn.

“Quá nặng đô rồi.” Tần Nguyễn sắp khóc đến nơi.
Hôm sau.

Tần Nguyễn bị đánh thức bởi một tràng đập cửa gấp rút.
Tam gia ngồi thẳng người lên, chỉnh lại áo ngủ xốc xếch cho Tần Nguyễn, che đi phần xương quai xanh bị lộ ra ngoài.

Thấy chỗ hở đã được vải vóc che lại, Tam gia tỏ ra hài lòng.
“Cộc cộc...”

Có tiếng gõ cửa vang lên.
Tay của cô nhanh chóng bị bắt lấy, không tài nào thoát ra được.

“O?” Tần Nguyên phát ra một tiếng kêu.
Tam gia vẫy tay với cô, anh nhẹ giọng nói: “Lại đây.”

“Nguyễn Nguyễn, mở cửa nhanh lên!”
Đuôi mắt của Tần Nguyễn hơi ướt át, cô xấu hổ không thể tả.

Tam gia không đành lòng bắt nạt cô quá nên đứng dậy rời đi.
“Nguyễn Nguyễn, có phải nhịp tim của em đang đập nhanh không?”

Tiếng cười nhẹ của anh vang lên bên tại Tần Nguyễn, giọng nói trầm khàn gợi cảm, quấy nhiều người khác vô cùng.
Cô tuyệt đối không phải bị Tam gia thả thính đến mức hoảng hốt đâu, cô chỉ là sợ người đàn ông này sẽ vượt ranh giới khi cô mang thai thôi.

Tam gia đưa tay đè lên huyệt đạo nào đó dưới vai của Tần Nguyễn, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ dịu dàng mập mờ, giọng điệu cưng chiều: “Bé hư, nói dối.”
Anh có thể đừng tán tỉnh có như thế này được không, quả phạm quy.

Họ có cảm tình vì từng ngủ với nhau, tuy không thể nói rằng hai bên đã quen thuộc cơ thể của nhau, nhưng có một số điểm đặc biệt chỉ cần hơi chạm vào thôi là có thể phát hiện ra ngay.
Đôi mắt thâm thúy của Tam gia nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, anh cười hỏi: “Vừa rồi nhịp tim của em có đập nhanh không?”

Tần Nguyễn muốn phủ nhận, nhưng nhìn thấy ánh mắt đong đầy ý cười của anh, cô lại nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn thấy em gái xuất hiện, anh ta kéo tay cô, vội vã nói: “Đường Nhã chết rồi!”

Tần Nguyễn hơi nhíu mày: “Chết như thế nào?”.
Tam gia bê bát canh lên, tự đút cho Tần Nguyễn,

Tần Nguyễn mím chặt môi, từ chối không cho anh đút.
Người đàn ông này trông có vẻ khiêm tốn điềm đạm, nhưng thực chất lại là một tên đại yêuc nghiệt có sức mê hoặc rất lớn.

Tam gia nhìn chăm chú vào đôi mắt thất thần của Tần Nguyễn, anh chậm rãi cúi đầu, môi xích lại gần bên tai côa.
Hoắc Chi đứng canh ngoài cửa cúi đầu chào Tần Nguyễn: “Phu nhân.”

“Ừ.” Tần Nguyễn thấy Hoắc Chi muốn vào phòng thì kéo Tần Muội vào trong luôn.
Tần Nguyễn đưa tay đẩy vai của anh, miệng lẩm bẩm: “Tam gia, do anh trước nhé.”

“Ghét bỏ anh?”
Giọng phổ thông tiêu chuẩn và chuyên nghiệp của nữ MC quanh quẩn trong phòng. Trình độ tiếng phổ thông của người dẫn chương trình đài truyền hình thủ đô đều là hạng nhất, tiếng phổ thông họ nói trong quá trình phát sóng không bị lẫn với tiếng địa phương.

Tam gia quét mắt nhìn cảnh tượng đổ nát hoang tàn của cuộc chiến ở nước X, ánh mắt anh hơi tối xuống.