Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 358: Xúc phạm hoắc phu nh n thì phải trả cái giá rất đắt



Thiếu gia Nam Cung thật nhiệt tình, vừa đến đã làm cho bầu không khí trở nên rất sôi nổi.”

Vừa nhắc Tào Tháo đã thấy Tào Tháo đến, giọngk nói hờ hững của Tam gia vang lên từ lầu hai.

Anh đứng ở trên lầu, nắm bàn tay nhỏ bé của Tần Nguyễn, toàn thân lộ ra khí chất bình tĩnch và cao quý, trên mặt nở một nụ cười nhẹ. Thấy Tần Nguyễn không nhúc nhích mà cứ nhìn chằm chằm vào tay mình, Nam Cung Sưởng nhếch miệng hỏi: “Hoắc phu nhân không nể mặt tôi à?”

Tần Nguyễn tỉnh táo lại, chuẩn bị cử động.

Một bàn tay mảnh khảnh đã vươn ra nhận lấy thiệp cưới từ Nam Cung Sưởng.
Nam Cung Sưởng thản nhiên đi tới ngồi xuống bên trái Hoắc Tam gia, gã trêu chọc: “Tam gia kim ốc tàng kiều, giấu kín thật đấy, nếu bị các tiểu thư danh giá của các gia tộc biết được, không biết có bao nhiêu trái tim sẽ tan nát nữa.”

Vẻ mặt của Tam gia thờ ơ, khóe môi nhếch lên một đường cong hoàn mỹ, anh nói: “Cậu cũng đâu kém, sắp kết hôn rồi, rất nhiều cô gái cũng thương tâm rơi lệ vì chuyện này đấy.”

Nam Cung Sưởng cười đắc ý: “Không dám so với Tam gia, tôi đã vượt qua vạn bụi hoa, một thân này đã chọc vào nợ tình từ lâu. Còn Tam gia giữ mình trong sạch nhiều năm, không ngờ lại xảy ra việc thế này, tôi còn giật mình khi biết tin đấy.”
Sát khí bị xua đuổi đến một vị trí đặc biệt nào đó, có thể trì hoãn mệnh số bị tổn thất và có thể nhận được vận khí do ông trời ưu ái.

Xem ra Nam Cung Sưởng cũng có nghiên cứu về Huyền học, phía sau gã cũng có cao nhân chỉ điểm.

Nam Cung Sưởng không rút chiếc thiệp cưới về, gã vẫn cứ giơ lên như vậy.
Tần Nguyễn nghĩ rằng Nam Cung Sưởng làm quá nhiều việc ác nên sát khí sẽ bao phủ toàn thân, nhưng cô không ngờ khí tràng trên người gã rất sạch sẽ.

Tam gia giới thiệu với Tần Nguyễn: “Đây là Nam Cung Sưởng, Đại thiếu gia của nhà Nam Cung.”

“Xin chào.”
Anh hỏi với giọng điệu lạnh nhạt: “Nam Cung đại thiểu từ xa đến thăm, không chỉ vì muốn ôn chuyện chứ?”

“Đương nhiên rồi.”

Nam Cung Sưởng dựa vào ghế sô pha, vẫy tay với vệ sĩ ở phía sau.
Vệ sĩ lập tức lấy ra một tấm thiệp cưới màu đỏ.

Nam Cung Sưởng đưa thiệp cưới đến trước mặt Tần Nguyễn, gã cười và bảo: “Vài ngày nữa tôi sẽ kết hôn, xin Hoắc phu nhân nể mặt đến tham gia, trước đây không biết đến sự tồn tại của phu nhân, là do Tam gia giấu quá kỹ, suýt nữa làm cho nhà Nam Cung chúng tôi thất lễ rồi.”

Nói xong, gã còn nháy mắt vớt Tần Nguyễn, thái độ vô cùng thân thiện khiến người khác không thể bắt bẻ chút nào.
Ánh mắt Nam Cung Sưởng dần trở nên gian tà, gã nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn: “Chắc đây là Hoắc phu nhân hả, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, thật là xinh đẹp.”

Tần Nguyễn khẽ nhướng mày, cô thản nhiên nhìn Nam Cung Sưởng.

Người này rất khác so với những gì cô nghĩ.
Nhìn dáng vẻ này của gã, Hoắc Dịch Dung lại cảm thấy hơi ngứa ngáy: “Ơ! Tôi nói này Nam Cung Sưởng, trông cậu đạo đức giả quá đấy!”

Từ trước đến nay anh ta luôn ngứa mắt với tên khốn này, gã là người nham hiểm, thù dai, ra tay rất tàn độc để người khác phải khinh thường.

Vẻ mặt của Nam Cung Sưởng rất vô tội: “Sao có thể là đạo đức giả chứ, tôi chỉ hơi hoài niệm thôi, dù sao cũng nuôi nhiều năm như thế, bình thường nó làm tôi rất hài lòng, bây giờ phải xử lý thì cũng có một chút không nỡ.”
Đầu ngón tay của Tam gia nắm lấy chiếc thiệp cưới, nhìn chiếc thiệp cưới màu sắc bắt mắt, khóe môi anh hơi nhếch lên: “Đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ dẫn phu nhân đi cùng, để chúc mừng hôn lễ của thiếu gia Nam Cung và tiểu thư Tiêu.”

Nam Cung Sưởng nở nụ cười hài lòng: “Tôi chắc chắn quét dọn giường chiếu để đón Hoắc Tam gia và Hoắc phu nhân.”

Tam gia bình thản nói: “Cậu khách sáo rồi.”
Ánh mắt tò mò của gã khóa chặt vào người Tần Nguyễn.

Hoắc Dịch Dụng cười chế giễu: “Cậu cũng tự biết mình là tay ăn chơi cơ à, sao có thể so sánh với em ba nhà tôi được!”

Anh ta ngồi đối diện với Nam Cung Sưởng, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, cứ như thể muốn ẩn đầu gã xuống rồi đập cho một trận vậy.
Ngay khi cố định vươn tay ra bắt theo phép lịch sự, thì Tam gia đã ôm lấy cô rồi vượt qua Nam Cung Sưởng, sau đó đến ngồi xuống ghế sô pha.

Nam Cung Sưởng bị bỏ lại phía sau, trong mắt gã lóe lên một tia sáng hung ác nham hiểm, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy hứng thú.

Khi gã xoay người lại, những biểu cảm đó đã hoàn toàn biến mất.
Nam Cung Sưởng thu lại nụ cười trên mặt, gã tỏ vẻ áy náy: “Lần này tôi đến đưa thiệp cưới là việc thứ nhất, việc thứ hai là muốn gửi lời xin lỗi Hoắc phu nhân.”

Ánh mắt Tần Nguyễn hơi lóe lên, cô biết gã muốn gì.

“Lúc trước, tôi có một con vật nuôi đã xúc phạm người nhà của Hoắc phu nhân, gây ra một số hiểu lầm, sáng nay tôi đã xử lý cái thứ không có mắt ấy rồi, Hoắc phu nhân không cần phải lo lắng sau này sẽ có thêm rắc rối nào nữa.”
“Vật nuôi?” Tần Nguyễn nhếch đôi môi đỏ, giọng điệu rất lạnh nhạt.

“Đúng vậy, một con vật nuôi lâu năm và cũng có một chút cảm tình.”

Nam Cung Sưởng dựa lưng vào ghế sô pha, ánh mắt gã hơi buồn buồn.
Tần Nguyễn ôm cánh tay Tam gia, cô không giơ tay ra nhận thiệp cưới.

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm thiệp mời của Nam Cung Sưởng, phát hiện tất cả sát khí màu đen tụ tập trên đó.

Sát khí màu đen dày đặc, gần như che hết màu của chiếc thiệp cưới trên tay gã.
Nam Cung Sưởng khiêm tốn nói: “Tôi đương nhiên không thể so sánh với Tam gia rồi.”

Gã không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của Hoắc Dịch Dung.

Tam gia rũ mắt xuống, ngón tay mảnh khảnh phủi nhẹ ống tay áo chưa từng dính một hạt bụi, hành động cử chỉ đầy vẻ tao nhã tự nhiên.
Hoắc Dịch Dung và Nam Cung Sưởng chuẩn bị lại lao vào nhau, cả hai lập tức dừng lại.
Hai người đứng ở dưới lầu và chỉnh lại quần áo cho thật ngay ngắn, trên mặt nở nụ cười cứ như thể người vừa đánh nhau không phải là họ.

Sau khi hai người dừng lại, ám vệ của nhà họ Hoắc tự động thu dọn mớ lộn xộn.

Hoắc Tam gia vòng tay ôm eo Tần Nguyễn rồi bước xuống lầu, một kẻ có thù tất báo như Nam Cung Sưởng mà giờ lại tiến lên đón với nụ cười trên mặt.
Tần Nguyễn thản nhiên nhìn gã: “Nếu không nỡ, cần gì phải xử lý.”

Nam Cung Sưởng cau mày, hiên ngang nói: “Cô ta xúc phạm Hoắc phu nhân nên phải trả giá.”

Vẻ mặt Tần Nguyễn lạnh lùng, cô hỏi: “Như vậy chẳng phải tôi trở thành đạo phủ lấy mạng cô ta ư?”

“Không phải.” Nam Cung Sưởng xua tay, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào mặt Tần Nguyễn: “Là người phía dưới ra tay, đây cũng là lời xin lỗi mà tôi muốn gửi đến Hoắc phu nhân, xin cô đừng ghi nhớ những chuyện khó chịu trước đây.”