Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 361: Nguyễn nguyễn ghen à? một tiếng anh ba đã đảo lộn tất cả



Cho đến khi bóng dáng Tần Nguyễn biến mất trong đám người, Tam gia mời từ từ thu hồi tầm mắt.

Ánh mắt lạnh nhạt của a1nh tập trung vào Lục Hàn, Lục Dịch Trần, trên gương mặt đẹp trai có vẻ hơi xa cách.

Tam gia hỏi Lục Hàn: “Cha cậu đế2n chưa?”Nam Cung Sưởng đi tới thành phố Tần gặp họ, gã khiến thân phận của Tần Nguyễn bị tiết lộ trước thời hạn và làm xáo trộn sự sắp xếp của họ, vì vậy Tam gia đang lên kế hoạch.

Nhìn vào Nam Cung Sưởng, Tam gia có thể nhận ra nhà Nam Cung quyết tâm phải leo được lên cao.

Nhà họ Long không thể tái cử được nữa, sức khỏe của ông Long không thể chịu đựng được, cho dù ở lại vị trí đó, chỉ sợ tính mạng cũng gặp nguy hiểm.
“Tam gia ở đây thì tôi phải đến chứ.”

Giọng nói của Nam Cung Sưởng vang lên, từ xa tiến lại gần.

Gã khoác tay một cô gái xinh đẹp mặc bộ sườn xám thêu hình phượng hoàng màu vàng cổ điển, cô ta là Tiêu Văn Nhu, con gái nhà họ Tiêu.
Nếu ông ấy biết, vậy tại sao không hề nghe thấy ông ấy nhắc đến, việc này có liên quan đến vinh quang của gia tộc mà.

Tam gia: “Hai ngày nữa ông nội tôi sẽ tìm cha cậu để nói chuyện, hôm nay cậu hãy thông minh một chút, đừng cản trở và hạn chế tiếp xúc với những người không nên tiếp xúc, nhất là người do nhà Nam Cung sắp đặt.”

Đây mới là mục đích chính của Hoắc Dịch Dung và Tam gia khi tiết lộ tin tức cho hai anh em nhà họ Lục.
Lời chào hỏi này khiến người khác cảm thấy đầy lạnh lùng và xa cách.

Câu chào “Nam Cung phu nhân” giống như một cú tát đánh thẳng vào mặt Tiêu Văn Nhu, khiến trái tim cô ta trùng xuống.

Nam Cung Sưởng không quan tâm đến việc Tiêu Văn Nhu thể hiện tình cảm với Hoắc Tam gia, gã bước tới nắm lấy vai cô ta rồi khẽ mỉm cười, nói: “Văn Nhu rất thật lòng với Tam gia, lát nữa bắt đầu hôn lễ, hay là Tam gia đưa cô ấy vào lễ đường, tự tay giao cô ấy cho tôi?”
“Thật đáng tiếc.”

Nam Cung Sưởng khẽ lắc đầu, gã nở nụ cười nhưng trên mặt lại chẳng hề tỏ ra nuối tiếc.

Nhưng vẻ tiếc nuối và buồn bã hiện lên rất rõ trên khuôn mặt của Tiêu Văn Nhu.
Khuôn mặt Tiêu Văn Nhu được trang điểm kỹ lưỡng, đôi mắt cô ta sáng lên khi nhìn thấy Tam gia.

Tiêu Văn Nhu không hề che giấu vẻ si mê của mình, khiến Hoắc Dịch Dung, Tam gia và anh em nhà họ Lục đều cau mày.

Chưa kể đến những vị khách đang đứng nhìn ở xung quanh.
Tam gia không nói thẳng cha anh ta là người nắm quyền đời tiếp theo, nhưng cũng phải chắc đến tám, chín mươi phần trăm.

Lục Dịch Trần nắm chặt ống tay áo của anh trai mình, ánh mắt anh ta khẽ run lên và kích động nhìn chằm chằm vào Hoắc Tam gia.

“Tam gia, cha tôi đã biết tin này chưa?”
Nhiều năm qua nhà họ Cố luôn an phận thủ thường, nhưng bọn họ có quan hệ với các thế lực ở phía Nam.

Trong bốn gia tộc lớn, ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí trên chính là nhà họ Lục.

Nếu nhà họ Lục không được, vậy chỉ có thể chọn trong sáu thế gia.
Anh ta biết đầu năm nay cha mình định ra tranh cử, nhưng sau đó lại nghe nói nhà họ Long nhiều khả năng sẽ tái đắc cử.

Cha của Lục Hàn chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.

Bây giờ nghe Hoắc Nhị gia nói, rất có thể cho anh ta sẽ tiếp quản vị trí đó.
Đương nhiên, đây là sự lựa chọn cuối cùng nếu nhà họ Lục không thể leo lên vị trí đó.

Ánh mắt Tam gia khẽ chuyển động, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lục Dịch Trần, anh chuyển sang chủ đề khác: “Nguyễn Nguyễn thích sự yên tĩnh, cô ấy đang mang thai, sau này nhờ Lục nhị thiếu để ý nhiều hơn.”

Một nụ cười chân thành hiện lên trên mặt Lục Dịch Trần: “Tam gia quá khách sáo rồi, Tam thiếu phu nhân là bạn cùng trường với tôi, bạn học quan tâm đến nhau là chuyện đương nhiên rồi.”
Ba nhà Nam Cung, Tô, Tiêu đã phát điên rồi, một khi mọi việc không đạt được như mong muốn, bọn họ hoàn toàn có thể chó cùng rứt giậu.

Nhà họ Hoắc luôn đứng đầu trong bốn gia tộc lớn.

Nhưng họ không có hứng thú với vị trí kia, nhà họ Long rút lui, vậy chỉ còn nhà họ Lục và nhà họ Cố.
“Tính tiếp?” Giọng điệu của Hoắc Dịch Dung đầy lạnh lùng, anh ta cau mày nhìn chằm chằm Lục Hàn: “Sau khi nhà họ Long thoái vị, chắc chắn ông già nhà cậu sẽ lên, cậu vẫn không bỏ được cái ghế đó à? Chẳng lẽ cậu định đợi đến lúc ông già nhà cậu không có ai ở bên cạnh giúp đỡ, sau đó bị đám người trong nội các tước hết thực quyền, đến lúc ấy thì cậu có hối tiếc cũng chẳng kịp đâu!”

Lục Dịch Trần đang đứng rảnh rỗi ở bên cạnh, anh ta bỗng giật mình khi nghe thấy câu này, đôi mắt anh ta trợn to lên.

Vẻ mặt Lục Hàn cũng thay đổi, khuôn mặt nghiêm túc của anh ta lộ vẻ kinh ngạc: “Nhị gia, chuyện này còn chưa xác định mà.”
Phải biết rằng, từ trước tới nay những người có thể leo lên đến đỉnh cao, đều cần phải có cái gật đầu ở bước cuối cùng của nhà họ Hoắc.

Những lời nói của Hoắc Nhị gia tương đương với quyết định của nhà họ Hoắc và nó cũng tương đương với việc cha của Lục Hàn chắc chắn sẽ trở thành người kế nhiệm tiếp theo.

Hoắc Dịch Dung lười trả lời câu hỏi ngốc nghếch của Lục Hàn.
Hoắc Dịch Dung cau mày, nói với vẻ không vui: “Nam Cung Sưởng, cậu nói chuyện có biết suy nghĩ không vậy?”

“Tôi không ngại đầu!” Tiêu Văn Nhu vội vàng nói.

Tam gia cười khẽ, ánh mắt đầy lạnh lùng nhưng lại nói với Nam Cung Sưởng bằng thái độ rất lịch sự: “Nam Cung phu nhân phải được cha cô ấy đích thân giao tận tay cậu, điều đó có nghĩa rằng nhà họ Tiêu đã giao Tiêu Văn Nhu cho cậu, một người ngoài như tôi không thích hợp làm điều đó.”
Ngoài miệng anh ta nói hay lắm, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, sau này anh ta sẽ chăm Tần Nguyễn như chăm mẹ luôn.

Gần trăm năm qua, nhà họ Lục chưa từng leo lên vị trí cao nhất kia, nếu lần này cha anh ta có thể lên được vị trí đó, thì ý nghĩa của nó không hề tầm thường.

“Chà, chú rể không tiếp đãi khách khứa mà lại đến đây làm gì?” Giọng nói đầy vẻ châm chọc khiêu khích của Hoắc Dịch Dung vang lên.
Hoắc Tam gia nhếch miệng tạo thành một đường vòng cung vừa phải.

Anh nhẹ giọng nói: “Cậu là con trưởng của nhà họ Lục thì nên gánh vác trách nhiệm của mình, cậu hãy buông bỏ những việc trong Cục điều tra Hình sự đi, cậu đã ngồi ở vị trí đó đủ lâu rồi, cũng nên cho người phía dưới một chút cơ hội.”

Lục Hàn có thể hiểu câu nói này.
Lục Hàn gật đầu: “Đến rồi, đang ngồi uống trà và trò chuyện với các vị lãnh đạo cũ trong phòng khách.”
<7br>Sau khi lại phải trò chuyện với người khác, Hoắc Dịch Dung bước tới, anh ta vươn tay kéo chiếc cà vạt hơi thít chặt của 7mình rồi nhìn Lục Hàn bằng ánh mắt không kiên nhẫn: “Cậu định bao giờ vào nội các?”

Gần đây Lục Hàn thường xuyên bị 2hỏi câu này.

Vừa rồi anh ta cũng bị người ta hỏi, vẻ mặt Lục Hàn hơi cứng đờ, sau đó ngập ngừng nói: “Tôi định khép 0lại vụ án trong tay, chuyển giao cho người kế nhiệm, sau đó mới tính tiếp.”
Nhìn Hoắc Tam gia bằng đôi mắt ươn ướt và tràn đầy tình cảm, cô ta buồn bã nói: “Anh ba...”

“Anh ba!”

Tiêu Văn Nhu vừa lên tiếng, bỗng có một tiếng nói đầy quyến rũ và tình cảm vang lên.

Giọng nói quen thuộc truyền vào trong tại Tam gia khiến thân hình hoàn hảo của anh run lên, đồng tử đột nhiên co lại, khóe môi cũng nhếch lên.

Hoắc Dịch Dung nhìn sang phía âm thanh phát ra, lúc đầu anh ta khá kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên vẻ hứng thú xem kịch vui.