Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 368: Mối thù làm tổn thương tới tam gia, không báo thề không bỏ qua



Sát khí đang bao trùm khắp cơ thể Từ chân nhân, chẳng hề thua kém gì so với Tần Nguyễn.

Cơ thể của lão căng thẳng, ánh m1ắt lộ ra vẻ thận trọng: “Chính là tôi.”

Đại đồ đệ của lão bị người phụ nữ trước mắt này giết chết, đối phương là người 2nhà họ Hoắc thì sao chứ, giết đồ đệ của lão thì phải đền mạng. Ngay cả bức tranh về lò mổ cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Cơn đau dữ dội ập đến, Từ chân nhân không chịu nổi, cuối cùng bắt đầu cầu xin tha thứ: “Dừng lại, dừng lại!”

Tần Nguyễn ngừng tay, cô đến gần Từ chân nhân, dùng roi vàng nâng cằm của đối phương: “Lúc nãy cho ông cơ hội ông không nắm lấy, giờ có cầu xin cũng vô dụng!”
Vừa khéo, Tần Nguyễn cũng nghĩ như vậy.

Từ chân 7nhân làm Tam gia bị thương, thù này không báo thề không bỏ qua!

Đôi mắt thâm thúy của Tần Nguyễn nhìn chăm chú vào gươn7g mặt xấu xí của lão Từ chân nhân còn lùn hơn cả cô này.
Không nói ngoa một chút nào đâu, lão thực sự biến thành một người máu.

Bộ áo đạo sĩ màu xám trên người ông ta bị sức mạnh của rọi vàng kéo thành rách nát, để lộ ra một mảng lớn vết thương đáng sợ.

Cơ thể Từ chân nhân giống như bị một con dao đâm vào da thịt, những chỗ bị rơi vàng quật vào có máu thịt chảy ra, máu đỏ tươi từ vết thương nhỏ xuống mặt đất.
Đôi mắt đỏ bừng tức giận của Từ chân nhân hung ác nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn: “Tao muốn giết mày, nhất định sẽ giết mày!”

Tần Nguyễn khẽ xì một tiếng, ánh mắt lạnh bằng: “Ông hại người đàn ông của tôi, còn muốn giết tôi, ông cho là tôi sẽ để cho ông sống ở trên đời này à, ông cho là tôi ngu xuẩn hay là ngốc đấy?!”

Ánh mắt Từ chân nhân hơi lóe lên, trên mặt lão lộ ra vẻ sợ hãi: “Mày không thể làm như thế, không thể!”
Tất nhiên là Từ chân nhân không thể đứng im tại chỗ để bị đánh, lão nhanh chóng lách mình tránh né.

Nhưng dù tốc độ của lão có nhanh thì cũng không thể nhanh được bằng tốc độ của Tần Nguyễn khi đang tức giận.

Rốt cuộc thì coi này vẫn quất lên lưng Từ chân nhân.
Roi vàng mang tới uy lực vô cùng mạnh mẽ, Từ chân nhân bị trúng đòn, phía sau lưng đau đớn khó chịu, cảm giác như bị thiêu đốt.

Nam Cung Sưởng đứng ở bên cạnh lão cũng bị uy lực của roi vàng tác động đến.

Một cơn ớn lạnh từ phía sau lưng trào lên, chạy dọc sống lưng xông lên đầu, khiến gã kinh hãi hoảng hốt.
Gương mặt phẫn nộ của Từ chân nhân lộ ra vẻ trào phúng: “Vị đạo hữu này, tôi và cô chỉ là bèo nước gặp nhau, tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”

Ánh mắt Tần Nguyễn đông cứng lại, cô nhìn Từ chân nhân, đôi môi đỏ mọng câu lên thành một đường cong khát máu: “Thật sao?”

Chiếc roi vàng bỗng xuất hiện trong tay cô, lực Minh Thần huyễn hóa ra ánh sáng vàng rực rỡ, thứ khí tràng bàng bạc nhanh chóng lan tràn khắp sảnh tiệc rộng lớn.
Mọi người ở đây dù không nhìn thấy ánh sáng vàng thì cũng bị ảnh hưởng bởi sức mạnh này.

Khi tất cả đều đang bất ngờ, Tần Nguyễn vùng roi vàng trong tay quất về phía Từ chân nhân.

“Ba!”
Lão giơ ra móng tay đen nhánh, tấn công thẳng vào mặt Tần Nguyễn.

Thấy tình thế không ổn, Hoắc Dịch Dung nghiêm nghị quát Nam Cung Sưởng: “Bảo người của cậu dừng tay, nếu em dâu tôi xảy ra chuyện gì, từ nay về sau nhà Nam Cung sẽ không bao giờ được yên ổn!”

Những lời cảnh cáo và đe dọa thẳng tuột thế này là khá nặng đối với một nhà họ Hoắc luôn chủ trương hòa bình, rất ít khi đối đầu trực diện với người khác.
Gương mặt Nam Cung Sưởng toát ra vẻ dữ tợn, gã lạnh lùng nhìn Tần Nguyễn.

“Tam thiếu phu nhân, nơi này là nhà Nam Cung, cô quá tự phụ rồi đấy!”

Cô nhấc chân đi về phía Từ chân nhân, lạnh giọng chất vấn: “ông có nói hay không?!”
Cánh đàn ông cũng khẽ nhăn mũi, vẻ mặt mất kiên nhẫn.

Tần Nguyễn đưa cánh tay lên vung vẩy trong không trung, roi vàng lại quát về phía Từ chân nhân.

Nhưng lần này Từ chân nhân không tránh né, mà chủ động đỡ chiêu của Tần Nguyễn,
“Cô muốn chết!” Từ chân nhân không sợ Tần Nguyễn, lửa giận dâng lên, lão vô cùng muốn giết Tần Nguyễn.

Cho dù Tần Nguyễn là người của giới Huyền học thì sao, ma khí cứu mạng lão cũng giống như thánh vật đối với những Thiên sư ra vẻ đạo mạo kia.

Trên đời này, không có người nào có thể giết được lão.
Từ chân nhân bị lực Minh Thần mạnh mẽ hạn chế tự do, như con cừu non nằm trên thớt mặc người chém giết.

“Bốp! Bốp! Bốp!!!”

Tần Nguyễn cầm roi vàng nhanh chóng vung lên, dùng lực rất mạnh liên tục quất vào người Từ chân nhân.
Bên phía Tần Nguyễn và Từ chân nhân phát sinh biến cố.

Tiếng hét thê lương của Từ chân nhân vang lên chấn động đến mức khiến tất cả mọi người nổi da gà. Tiếng hét ấy quá thảm thiết, làm mọi người cảm thấy như đang xảy ra với chính mình.

Ngay lúc vừa rồi khi Tần Nguyễn sắp bị đánh trúng, quanh người cô bỗng bộc phát ra lực Minh Thần mạnh mẽ, trong nháy mắt bao phủ lấy Từ chân nhân.
Mỗi lần nhớ tới hình ảnh trước khi chết của Tam gia là trái tim Tần Nguyễn lại quặn thắt, cảm thấy đau lòng vô cùng.

“Dừng tay! Tao muốn giết mày!”

Chỉ trong chớp mắt, Từ chân nhân đã biến thành một người máu.
Từ chân nhân không chỉ có gương mặt xảo trá, mà cái mũi, con m2ắt, miệng, lông mày kết hợp lại với nhau trông giống hệt như lấy từ trên thân của người khác xuống lắp ráp lên mặt mình vậy, tr0ông rất quỷ dị.

Trên người đối phương tràn ngập sát khí và ma khí, hơi thở tử vong nồng nặc đầy ác ý.

Trong mắt Tần Nguyễn dần nhuộm hơi thở lạnh lẽo như băng, sâu không thấy đáy, giọng nói lạnh lùng của cô chậm rãi vang lên: “Tôi cho ông một cơ hội, nói rõ ràng vừa rồi ông đã làm gì Tam gia, như thế tôi sẽ cho ông bớt đau đớn.”
Nam Cung Sưởng cười, ngoài miệng lại tỏ ra khổ sở: “Là người nhà họ Hoắc ra tay trước mà, cũng không phải Từ chân nhân sai, hay là Nhị gia bảo thiếu phu nhân dùng tay? Từ chân nhân là khách quý mà nhà Nam Cung mời tới, ông ấy không phải thuộc hạ của nhà tôi, chưa chắc đã nghe lời tôi đâu.”

Dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác, làm Hoắc Nhị gia chỉ muốn làm thịt gã.

“A a a a!!!”
Từ chân nhân bị chọc giận, một luồng sát khí đen đặc không thể nhìn thấy bằng mắt thường nổi lên quanh người lão, trong đó còn lộ ra từng tia ma khí, một mùi hôi thối nồng nặc tràn ngập sảnh tiệc.

“Cái mùi gì vậy?”

Mấy người phụ nữ che mũi nhíu mày, mặt mũi tỏ vẻ khó chịu.
Tần Nguyễn nhìn lão và cười khẩy, cô không hề che giấu sự hung tàn của mình: “Tôi có thể đấy! Chỉ cần tôi muốn thì bất kỳ người nào cũng không thể ngăn cản được tôi!”

Từ chân nhân quay đầu nhìn Nam Cung Sưởng: “Nam Cung đại thiếu, cứu tôi!”