Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 372: Hoắc nhị gia



Tần Nguyễn sử dụng lực Minh Thần triệu hồi sứ giả Địa Phủ, chính là hai vị sứ giả Hắc Bạch Vô Thường tiếng tăm lừng lẫy, hay còn được gọi l1à Thất

gia và Bát gia đây. Cô vẫn cau chặt mày, nhẹ gật đầu với hai vị sứ giả: “Đã làm phiền hai vị sứ giả phải đi lên một chuyến rồi.”

“Ngài khách sáo quá.”
Sức nặng của câu nói này khá lớn, làm Tần Nguyễn nghe được mà mũi hơi cay cay.

Trên cổ tay của Tam gia có đeo một chuỗi vòng tràng hạt, ngày bình thường có thấy anh đeo suốt, dù đi ngủ cũng chưa từng tháo ra. Nhưng hôm nay vào lúc Từ chân nhân tấn công cô, Tam gia lại không hề do dự mà tháo vòng xuống.
Người nhà bọn họ còn không biết, sao có thể để Linh Hư Tử biết trước được.

Dứt lời, Hoắc Nhị gia đánh mắt cho Hoắc Chi: “Đưa Tam thiếu phu nhân về phòng nghỉ ngơi.”
Anh ta dặn dò: “Vào nghỉ ngơi đi, khi nào đến giờ cơm tối anh sẽ bảo Hoắc Chi lên gọi em, hoặc là để cô ấy đưa vào phòng cho em cũng được, ở một mình không nên suy nghĩ bậy bạ.”

Tần Nguyễn đẩy cửa phòng ra, mới vừa đi được một bước, cô lại quay đầu nhìn Hoắc Dịch Dung: “Anh Dung, hôm nay em mang Từ chân nhân về sẽ không làm ảnh hưởng đến kế hoạch của anh và Tam gia, làm xáo trộn cuộc tổng tuyển cử sang năm đấy chứ?”
Bát gi7a Hắc Vô Thường đi lên phía trước nhìn chằm chằm vào thi thể của Từ chân nhân một lát, sau đó lắc đầu: “Hồn phách của người này đã hóa thà7nh tro bụi rồi.”

Tần Nguyễn cảm thấy huyệt Thái Dương của mình đang nảy lên bình bịch, cô cắn răng, nói: “Người vừa mới chết thôi,2 không có cách nào tụ hồn lại được sao?”
Khoảnh khắc quay người lại, khuôn mặt đẹp trai của anh ta lập tức trở nên âm trầm như nổi bão táp.

Từ chân nhân chết rồi, là do môn phái m Dương ra tay giết lão, hẳn là bên phía nhà Nam Cung đã làm cái gì đó.
Đến lúc đó cả nhân gian lẫn Địa Phủ đều nháo nhào, mà Địa Phủ lại không đủ người. Tần Nguyễn biết rõ chuyện này nên cũng không dám chậm trễ hai vị sứ giả nữa.

Tần Nguyễn thông cảm cho bọn họ, nhưng cô không thể buông tha cho việc Tam gia bị người ta hại.
Hắc Bạch Vô Thường cấp tốc rời đi, đám sương mù âm u lạnh lẽo tràn ngập phòng khách cũng theo chân bọn họ mà từ từ tan biến.

Khi Linh Hư Tử, Hoắc Dịch Dung, Hoắc Xuyên và Hoắc Chi lại nhìn thấy bóng dáng của Tần Nguyễn, họ phát hiện cô đang vô cùng tức giận.
Nhưng những lời nói của Hoắc Dịch Dung đã giúp cô hiểu thêm về nhà họ Hoắc.

Có vẻ như từ trên xuống dưới nhà họ Hoắc đều biết rõ chuyện cơ thể của Tam gia rất suy yếu, cùng năng lực kỳ lạ của anh ấy.
Linh Hư Tử còn muốn hỏi tiếp nhưng bị Hoắc Dịch Dung ngắt lời: “Đại sư Linh Hư Tử, thân mình của em dâu tôi không tiện lắm, có chuyện gì ngày khác trò chuyện tiếp.”

Còn hỏi tiếp nữa là tám đời tổ tông của Tần Nguyễn cũng bị đào ra đấy.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Tần Nguyễn đều có thể nhìn thấy nhà họ Hoắc coi trọng Tam gia như thế nào.

Tần Nguyễn lắc đầu, xua đi mọi suy nghĩ về bí ẩn kia, hiện tại chuyện thương thế của Tam gia vẫn quan trọng hơn, mọi chuyện còn lại đối với cô chỉ là chuyện nhỏ.
“Sau đấy em ba luôn phải nhờ vào việc truyền dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống. Có một ngày vào ban đêm, ám vệ trông coi em ba vì bụng không thoải mái nên rời đi một lát, vừa đúng lúc ông nội không ngủ được qua thăm em ba, lại phát hiện trong phòng của em ấy có tiếng động, nhưng đến lúc ông nội mở cửa đi vào thì lại chẳng nhìn thấy cái gì kỳ quái cả.”

“Ông nội đóng cửa phòng, bên trong lại phát ra tiếng động, sau đó khi người ám vệ kia quay lại, ông nội đã ra lệnh không cho phép anh ta lại gần phòng của em ba, cũng phòng ngừa tất cả những người muốn tới gần phòng của em ấy. Hôm sau, ông nội ôm hy vọng tràn trề thức dậy và nhìn thấy em ba bình yên vô sự từ trong phòng đi ra.”
Ngài ấy cũng là cấp trên của ngũ phương Quỷ Đế cùng thập điện Diêm La trong các tôn thần Đạo giáo, chức trách là quản lý sáu thiên quỷ thần, là hóa thân của Tử Vi Đại Đế ở trung thiên Bắc Cực tại U Minh giới.

Làm sao Tần Nguyễn có thể tiếp xúc được với dạng thần tiên cao cấp như thế chứ.
* Tết Trung nguyên: rằm tháng bảy m lịch, theo tục xưa, vào ngày này phải đốt quần áo giấy, cúng tế người thân đã mất.

Tết Trung nguyên sắp tới, cửa Địa Ngục sẽ mở rộng, những oan hồn lệ quỷ quanh năm chịu khổ chịu nạn, bị giam cầm trong Địa Ngục sẽ được thoát ra khỏi m Phủ trong thời gian ngắn, hưởng thụ máu thịt nhân gian.
Sắc mặt lo lắng của Tần Nguyễn cũng dịu bớt đi, cô nhẹ nhàng gật đầu với Hoắc Dịch Dung.

Cái tên Tiêu Tiêu này đúng là rất đáng yêu.
Cho dù cô không quá thông minh thì trong lúc nghe Tam gia và Hoắc Dịch Dung bàn việc với nhau, cũng đã hiểu nhà Nam Cung long lang dạ thú và có ác ý với nhà họ Hoắc như thế nào.

Khóe môi của Hoắc Dịch Dụng cong lên, trên mặt anh ta lộ ra vẻ bá đạo kiêu ngạo: “Sẽ không, em làm bất cứ điều gì đều không cần cân nhắc hậu quả đầu, Tiêu Tiêu đã từng nói, cho dù em có chọc thủng trời thì em ấy cũng sẽ bảo vệ em đến hết cuộc đời này.”
Tần Nguyễn nghe vậy mà sắc mặt lập tức lạnh xuống, cô nghiến răng, thầm hối hận mình vừa nãy không nhanh tay giết Từ chân nhân trước một bước.

Bát gia tỏ vẻ lo lắng, anh ta khom người cung kính nói với Tần Nguyễn: “Tần tiểu thư, nếu không có chuyện gì nữa thì chúng tôi xin đi ạ, sắp đến tết Trung nguyên* rồi, bên dưới bận rộn lắm.”
“Tiêu Tiêu?” Tần Nguyễn tràn đầy nghi hoặc.

Hoắc Dịch Dung dựa vào khung cửa, không nhịn được mà cười khẽ: “Vân Tiêu Tiêu ấy, khi còn bé bọn anh hay gọi em ba là Tiêu Tiêu, có phải nghe rất đáng yêu không?”
Nhưng Tần Nguyễn lại nắm chặt lấy cánh tay của Hoắc Dịch Dung, cô nói: “Em muốn gặp Tam gia.”

Cô vẫn lo lắng cho sức khỏe của Tam gia, trong lòng không yên.
“Em dâu?” Hoắc Dịch Dung đi lên trước, mặt lộ vẻ lo lắng.

Anh ta sợ Tần Nguyễn sẽ xảy ra chuyện, đến lúc đó chưa đợi được em ba tỉnh lại, anh ta đã phải hứng chịu lửa giận của ông nội và bác cả trước rồi.
Tần Nguyễn thở ra một hơi thật dài, cô khẽ nói: “Em không sao.”

Lúc này Linh Hư Tử đi lên phía trước, hỏi Tần Nguyễn: “Xin hỏi Tần đạo hữu, vừa rồi cô đang gọi hồn?” Tần Nguyễn nhìn thi thể của Từ chân nhân, thản nhiên nói: “Cứ xem như thế đi.”
“Vâng, Nhị gia.”

Hoắc Chi bước lên phía trước, đỡ lấy cánh tay của Tần Nguyễn rồi đưa cô rời đi.
Bọn họ đi lên vội vàng, trong giọng nói âm u mang theo cả sự lo lắng.

Tần Nguyễn chỉ th2i thể của Từ chân nhân ở trên mặt đất, mặt cô rất lạnh, cô nói: “Tôi muốn ba hồn bảy vía đã rời khỏi cơ thể của người này!”
Thấy Tần Nguyễn không hiểu, Hoắc Dịch Dung đành thở dài một tiếng, giải thích: “Thời còn thiếu niên, em ba cũng đã từng có lần hôn mê bất tỉnh, đó là lần thứ nhất em ấy bị hôn mê, lúc đó đội ngũ y tế của nhà họ Hoắc không tìm ra được bất kỳ nguyên nhân nào.”

“Nhà họ Hoắc đã mời hết những chuyên gia đầu ngành trong lĩnh vực y học trong nước đến, nhưng bọn họ đều bó tay, thậm chí còn từ bỏ điều trị. Lúc đó ông nội và bác cả vô cùng thương tâm, tức giận đuối cố hết những tên “lang băm đó đi.”
Dường như thân phận của anh ấy cũng có bí ẩn gì đó.

Tần Nguyễn sẽ không hoài nghi Tam gia không phải là dòng dõi của nhà họ Hoắc, vì hoàn toàn không có khả năng này.
Nhà Nam Cung gấp rút giết người diệt khẩu như thế làm Hoắc Dịch Dung không thể không nghi ngờ, phải chăng ở trong này còn có âm mưu càng lớn hơn.

Chờ ông nội và bác cả, anh cả trở về, bọn họ cần phải lên một kế hoạch mới đối với nhà Nam Cung.
Kiểu phản ứng nhanh chóng không chút do dự này cho thấy Tam gia thực sự quan tâm đến cô, hoặc nói đúng hơn là đứa bé trong bụng cô.

Hoắc Dịch Dung chỉ đưa Tần Nguyễn đến trước cửa phòng ngủ.
Tần Nguyễn nhớ lại lời Tam gia đã từng nói với mình, cô hỏi Hoắc Dịch Dung: “Đây chính là sức mạnh thần bí ở trên người Tam gia, dù anh ấy biết rõ nhưng lại không có cách nào nói ra được ạ?”

Hoắc Dịch Dung lắc đầu: “Anh cũng không rõ lắm, ông nội cấm chỉ tất cả mọi người không được phép thảo luận về chuyện của em ba, chỉ cần em ấy có thể còn sống, thì đối với chúng ta mà nói đã là may mắn lớn nhất rồi.”
“Bây giờ em còn chưa hiểu, nhưng chưa biết chừng sau này sẽ có ngày em hiểu được.”

Hoắc Dịch Dung đứng thẳng người không muốn nhiều lời nữa, anh ta nói sang chuyện khác: “Mà kể ra em và em ba cũng rất có duyên phận đấy, em họ Tần, trong tên của em ba lại có một chữ Tiêu, tên của hai đứa kết hợp lại với nhau là thành một vị thuốc, Tần Tiêu*”
Câu này Hoắc Dịch Dung nói quá nặng nề.

Như thể chuyện Hoắc Vân Tiêu có thể còn sống thực sự quá gian nan, bọn họ đều biết tuổi thọ của anh không còn nhiều, và đang chờ ngày tử vong đến.
Nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt tái nhợt của Tần Nguyễn, Hoắc Dịch Dung bèn đích thân đỡ cô lên lầu.

“Em đừng suy nghĩ nhiều, em còn nhỏ tuổi, cơ thể còn yếu, trở về phòng nằm ngủ một giấc đi, đừng để chờ em ba tỉnh dậy lại khiến em ấy phải lo lắng cho em, em biết em ấy để bụng đến em như thế nào rồi đấy.”
Nhưng, câu tiếp theo của Hoắc Nhị gia lại khiến tâm trạng cô hơi chùng xuống.

Hoắc Dịch Dung dần thu lại nụ cười trên mặt, lộ ra sự xúc động: “Tiêu cũng đọc là “qiu”, tượng trưng cho nơi xa xôi hẻo lánh, hoang vu, nhà họ Hoắc rất trân trọng sự xuất hiện của em ba. Cái tên Vân Tiêu này là đại biểu cho việc nhà họ Hoắc rất coi trọng em ba, chữ Vân được truyền lại trong gia phả đã hàng trăm năm, ngoại trừ em ba ra không ai được sử dụng.”
Cô nhìn Hoắc Dịch Dung bằng ánh mắt thản nhiên, sau đó nhấc chân đi vào phòng.

Hoắc Tam gia đối xử tốt với cô, cùng với sự giữ gìn bảo vệ của nhà họ Hoắc khiến cô cảm thấy trong lòng nặng nề.
Thất gia Bạch Vô Thường cũng đi tới, anh ta còn chưa thèm nhìn thi thể của Từ chân nhân m0à đã nói luôn với Tần Nguyễn: “Trừ phi là Bắc Thái đế quân ở đây, chứ chúng tôi và cả Minh Vương đều không thể tụ tập lại được hồn phách đã tan biến giữa đất trời.”

Bắc Thái đế quân là ai, ngài ấy là đại đế của Phong Đô bắc âm, là thiên tử của Phong Đô, vị thần tối cao của âm Phủ.
Tần Nguyễn không chịu buông tay, cô trầm giọng hỏi: “Nếu nhỡ mà, nhỡ mà Tam gia ở một mình trong phòng tối lại xảy ra chuyện gì thì sao?”

Giọng của Hoắc Dịch Dung hơi trầm xuống: “Sẽ không đâu, có người vào quấy rầy em ba, em ấy mới có thể thật sự xảy ra chuyện đấy!”
Có thể nói rằng, Linh Hư Tử hỏi câu nào, Tần Nguyễn trả lời câu đấy.

Vì người này vẫn luôn chăm sóc cho sức khỏe của Tam gia, nên thái độ của Tần Nguyễn cũng kiên nhẫn hơn nhiều.
“Thế là có ý gì ạ?” Tần Nguyễn cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Câu nói này của Hoắc Dịch Dung nghe rất kỳ quái, bên trong có cái gì đó, nhưng cô lại không bắt được đầu mối.
Tam gia có thân phận như thế nào đều không ảnh hưởng tới việc cô muốn làm bạn với anh suốt quãng đời còn lại.

Hoắc Dịch Dung đưa mắt nhìn Tần Nguyễn đi vào phòng, anh ta cũng xoay người rời đi.
Hình ảnh Tam gia hộc máu, nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng không có cách nào biến mất khỏi tâm trí của cô.

Hoắc Dịch Dung tỏ ra khó xử, anh ta kiên nhẫn trấn an: “Em dâu, không phải anh không cho em gặp em ấy, mà là lúc này không có bất cứ người nào được gặp em ba cả. Nếu như em muốn tốt cho em ấy thì cố gắng nhẫn nại một đêm.”
Linh Hư Tử: “Vậy có gọi được không?”

Vết nhăn trên hai đầu lông mày của Tần Nguyễn càng sâu hơn: “Không được, hồn phách của ông ta đã tan thành tro bụi rồi.”
* Tên một vị thuốc đông y, có tác dụng xua hàn, bổ máu, lưu thông khí huyết...

Tần Nguyễn nghe vậy thì trầm mặc, có là đồ đần cũng hiểu được anh ta đang nói sang chuyện khác.