Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 376: Hoắc gia



Sắc mặt của Tiêu Văn Nhu sầm xuống, bên trong ánh mắt tỏ vẻ vô hại nổi lên tia sáng nguy hiểm: “Tôi không đi, không gặp được Tam 1gia, tôi sẽ

không đi!” Cô ta ngước đôi mắt ngân ngấn nước lên nhìn thẳng vào Tam gia, lo lắng hỏi: “Tại sao ngài vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua?”

Hoắc Tam gia dắt tay Tần Nguyễn đến ngồi xuống ghế sô pha.
Anh ngước mắt nhìn Tiêu Văn Nhu, trên môi nở một nụ cười xấu xa, đôi mắt hoa đào thâm tình híp lại, toàn thân lộ ra vẻ lười biếng mà quý phái.

“Nam Cung phu nhân, chuyện tình cảm giữa tôi và phu nhân tôi không cần một người ngoài như cô khoa chân múa tay.”
Tần Nguyễn không quá ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột của Tiêu Văn Nhu.

Ngườ2i xuất thân từ gia đình thế gia có mấy ai đơn giản đầu, nhiều khi bề ngoài có vẻ cẩu thả ngốc nghếch đấy, nhưng đó cũng chỉ là m7àu sắc tự vệ trên người bọn họ thôi.
Tiêu Văn Nhu nói năng rất hùng hồn: “Tam gia có thể lấy em gái tôi, như vậy thì thế lực sẽ cân bằng với nhà Nam Cung.”

Tần Nguyễn hơi đảo trong mắt, hàng lông mày thanh mảnh chau lên, cô ngẩng đầu nhìn Tam gia: “Tam gia có muốn cưới Tam tiểu thư nhà họ Tiêu không?”
Tần Nguyễn cười khẽ một tiếng: “Nam Cung phu nhân quan tâm đến vấn đề tình cảm của tôi và Tam gia như thế, sao không để ý nhiều hơn đến mối quan hệ vợ chồng giữa cô và Nam Cung Sưởng.”

Cô lắc lắc điện thoại trong tay, trên màn hình là một bức ảnh được phóng đại: “Ngôi sao Lý Mạn Ninh chết rồi, trên mạng đã tuôn ra rất nhiều thông tin về mối quan hệ bí ẩn giữa cô ta và Nam Cung đại thiếu. Thân là Đại thiếu phu nhân nhà Nam Cung, cô không quan tâm đến chuyện của nhà mình mà lại chạy tới nhà người khác để xen vào việc của người ta, chẳng lẽ trong đầu cô toàn là nước không thôi?”
Tam gia cũng dừng lại, đôi mắt ôn hòa của anh nhìn Tần Nguyễn, dường như đang hỏi cô sao không đi nữa.

Tần Nguyễn quay người, mỉm cười nhẹ và nhìn thẳng vào Tiêu Văn Nhu: “Vậy cô có ý gì, chuẩn bị vứt bỏ Nam Cung Sưởng để đến nhà họ Hoắc à?”
“Thật sao?” Tam gia miễn cưỡng hỏi, tiếng nói rất nhẹ, giọng điệu rõ ràng không thèm để ý.

Tay cầm thìa của anh không hề dừng lại.
Cô ngước mắt nhìn vào ánh mắt bao dung chiều chuộng của Tam gia, khóe môi cô nhẹ nhàng cong lên.

Tam gia nhắm mắt lại, vừa dịu dàng vừa thâm tình nói: “Tôi không tin là phu nhân không thích tôi, không thích sao lại đồng ý lấy tôi, còn mang thai con của tôi chứ. Mặc kệ cô ấy thích con người của tôi hay quyền thế của nhà họ Hoắc, tóm lại cô ấy là của tôi là được rồi.”
“Trong cái gương mặt nhỏ nhắn tức giận đến mức này, là ai dám bắt nạt cô bé nhà anh vậy, nói cho anh nghe, để anh ba báo thù cho em.”

Nghe anh nói cái gì vậy kìa.
Tần Nguyễn khoanh tay, giọng có hơi bực bội: “Cô muốn gặp Tam gia, tôi là vợ của an7h ấy, tôi có quyền khiến cô không được thấy anh ấy!”

Tiêu Văn Nhu cười mỉa: “Cô đúng là người phụ nữ hay ghen tị!”
<2br>Tần Nguyễn gật đầu, không phủ nhận: “Ừ, tôi hay ghen tị đấy.”
Cô hơi cau mày, cự tuyệt: “Em không uống được nữa.”

“Vậy thì không uống nữa.” Tam gia thu thì lại, đặt bát canh thảo dược vẫn còn một nửa lên bàn.
“Thật sao?”

Hoắc Tam gia đi đến trước mặt Tần Nguyễn, anh đưa tay lên nâng cằm của cô, để cô nhìn thẳng vào anh.
Tần Nguyễn lơ đãng dời ánh mắt, cô lên tiếng chào hỏi: “Tam gia.”

Tiếng cười nhẹ của Tam gia vang lên, anh lững thững bước đến chỗ Tần Nguyễn: “Sao mới một đêm không gặp mà em đã trở nên xa cách với anh vậy?”
Tiêu Văn Nhu nghe cô nói sợ thì đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt nhơn nhơn đắc ý: “Hôm nay tôi không đi đâu cả!”

Cô ả điên này, không biết đang giở trò gì ở đây nữa.
Tiếng nói của anh trong trẻo ấm áp, giống như cơn gió nhẹ buổi chiều muộn khiến cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Tần Nguyễn rũ mắt xuống, nhẹ nói: “Tam gia quá lo lắng rồi.”
Tiêu Văn Nhu đứng lên, thái độ trở nên câu nệ, dịu dàng lên tiếng: “Anh ba.” Tam gia nở nụ cười xa cách: “Nam Cung phu nhân, như phu nhân của tôi đã nói đấy, nhà họ Hoắc rất ít phụ nữ, tôi cũng không có em gái, cô vẫn nên thay đổi cách xưng hô đi.”

Tiêu Văn Nhu bị vả mặt, gương mặt đỏ bừng, lí nhí gọi: “Tam gia.”
Tần Nguyễn ngẩng đầu để trán: “Vậy thì tùy cô!”

Nói xong cô quay người rời đi.
Rõ ràng là anh đã đứng ở chỗ này từ lâu, nghe hết đoạn đối thoại giữa Tần Nguyễn và Tiêu Văn Nhu. Nếu nói là ai bị tức giận thì cũng là Tần Nguyễn nói cho Tiêu Văn Nhu á khẩu đến không trả lời được, khiến Đại tiểu thư nhà người ta sống sờ sờ ép thành ả đàn bà đanh đá.

Tần Nguyễn lùi lại hai bước, thoát khỏi bàn tay của Tam gia, cô điềm nhiên như không có việc gì mà nói: “Không có ai bắt nạt em cả.”
Tần Nguyễn cho Tiêu Văn Nhu một bạt tai, không chờ đối phương hoàn hồn, cô đã nắm lấy tóc đối phương và kéo vào gần mặt mình.

“Tôi không xứng, chẳng lẽ em gái cô lại xứng à?!”
Tiêu Văn Nhu chỉ tay vào Tần Nguyễn, cao giọng nói: “Đúng, chính miệng cô ta thừa nhận như thế!”

Thấy đã uống hơn nửa bát canh rồi mà Tam gia vẫn còn muốn đút tiếp, Tần Nguyễn bèn đẩy cái thìa anh đưa đến bên môi mình.
Đã lâu rồi cô không được nghe thấy cái biệt danh này, phải biết ở khu tây, có người nào mà không biết Tần Tiểu Ngũ cô thích đánh nhau liều mạng, của quý của đàn ông cũng dám hủy luôn đâu.

Ở khu tây, làm bẩn tay thì được, nhưng cô không cho phép có người làm bản thân thể của mình. Vì thế mà hai tay cô dính máu của biết bao nhiêu người, vinh hạnh thu hoạch được biệt danh mỹ nhân rắn rết.
Anh cứ như vậy đút từng thìa từng thìa canh cho Tần Nguyễn, hưởng thụ niềm vui thú trong quá trình cho người khác ăn.

Tiêu Văn Nhu cảm thấy rất chướng mắt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh cầm bát canh thảo dược trên bàn lên, dùng thìa khuấy canh, sau đó múc một thìa đưa đến bên miệng thử nhiệt độ.

Tam gia tự mình múc một thìa canh đút cho Tần Nguyễn, anh hờ hững trả lời câu hỏi của Tiêu Văn Nhu: “Tối hôm qua tâm tình của phu nhân tôi không vui, nên đuổi tôi ra khỏi phòng xuống tầng một ngủ.”
Cô nên nói đối phương quá rộng lượng, hay là bị bệnh tâm thần đây.

Đây là cái logic kiểu quái gì vậy, Tam gia trở thành món hời của hai chị em nhà họ Tiêu à.
Trước đó Hoắc Chi có nói qua với cô về chuyện Tiêu Văn Nhu có một cô em gái tên là Tiêu Văn Điềm, Tam tiểu thư nhà họ Tiêu.

Tiêu Văn Như thế này là mình không lấy được người mình thích nên để em gái mình lấy thay à.
Tam gia nắm chặt tay Tần Nguyễn, đôi mắt ôn hòa của anh trở nên u ám, anh nặng nề gằn từng chữ: “Tôi đã có vợ rồi.”

Tần Nguyễn nhìn Tiêu Văn Nhu: “Cô nghe thấy rồi đấy, Tam gia đã cưới vợ, cô định coi tôi như người chết à.”
Thật đúng là hoàn hảo đến lóa mắt, thu hút ánh nhìn của người khác.

Gương mặt nét nào ra nét đấy của Tam gia trông rất nhẹ nhàng, trên môi anh nở nụ cười khẽ, cứ như vậy khắc sâu vào trong mắt của Tần Nguyễn.
“Hiện giờ Hoắc Tam gia là người đàn ông của tôi, mà đã là người của tôi thì không cần cô phải quan tâm. Chỉ cần ngày nào anh ấy là người của tôi, thì tôi không cho phép bất cứ kẻ nào nhớ thương anh ấy!”

Bàn tay kéo tóc nắm chặt hơn một chút, Tần Nguyễn nói bằng giọng hung tàn: “Còn cô, từ đầu đến thì lăn về chỗ đấy đi, đừng có ra đây tìm cảm giác tồn tại! Lần sau còn để tôi nghe thấy cô muốn nhét người cho Tam gia, tôi nghe thấy lần nào là đánh cô lần đấy!”
Tiêu Văn Nhu lặng lẽ nhìn cái dáng vẻ thế nào cũng được của Tần Nguyễn, cô ta cười lạnh, hỏi: “Tần Nguyễn, có phải cô đang sợ không?”

Tần Nguyễn thở dài: “Đúng, tôi sợ đấy, cho nên cô đi nhanh lên đi, đừng làm phiền tôi ăn cơm.”
Tần Nguyễn liếc qua thìa canh đưa đến bên miệng mình, cô mím môi, không hề do dự nhiều mà há mồm uống canh.

Tam gia thấy thế, gương mặt hơi căng thẳng nở một nụ cười vui vẻ.
“Tôi...”

“Xin lỗi hôm nay chúng tôi không thể tiếp cô, Hoắc Chi, tiễn khách!”
Hai tay cô ta nắm chặt lại, móng tay sắc nhọn bấm vào giữa lòng bàn tay.

“Tam gia, người phụ nữ này rõ ràng không thích nghi, thứ cô ta thích là quyền thế và địa vị của nhà họ Hoắc, cô ta không hề xứng đáng với ngài!”
Tam gia mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh không tin.”

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tần Nguyễn, dẫn cô đi về phía Tiêu Văn Nhu: “Nghe nói Nam Cung phu nhân muốn gặp tôi?”
Trên mặt đối phương nở nụ cười nhẹ, nét dịu dàng và cưng chiều giống hệt mọi khi, cũng không biết anh đã đứng ở đây bao lâu.

Tần Nguyễn trợn to mắt, biểu cảm trên gương mặt lập tức biến mất sạch, trở thành không biểu cảm.
Nhưng vừa đi được hai bước, Tần Nguyễn liền dừng lại.

Ở lối vào của hành lang dẫn đến tầng hầm, có một bóng người cao ráo đang đứng dựa vào tường.
Tam gia vẫn mặc bộ lễ phục ngày hôm qua, anh thản nhiên đứng dựa người vào vách tường, trên gương mặt đầy vẻ dịu dàng, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch lên.

Anh chẳng cần làm gì cả mà trên người lại toát ra khí chất tạo nhã mềm mại khó tả.
Mặt mũi Tiêu Văn Nhu tỏ ra tức giận, cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn: “Tần Nguyễn, cô im miệng!”

Tam gia nhíu mày, trầm giọng cảnh cáo: “Nam Cung phu nhân, nơi này là nhà họ Hoắc, không phải nơi cô có thể muốn làm gì thì làm đâu!”
Tiêu Văn Nhu tỏ ra bị tổn thương, cô ta không cam lòng nói: “Cô ta rắp tâm hại người khác, tham tài tham quyền, giữ một người phụ nữ như vậy ở nhà họ Hoắc không có ích lợi gì cả!”

Tam gia cong môi cười vui vẻ, mắt nhìn người không biết lấy điện thoại ra từ lúc nào ở bên cạnh, đang chơi điện thoại và tỏ vẻ việc chẳng liên quan gì đến mình.
Tam gia kéo Tần Nguyễn đứng dậy và đi về phía phòng ăn, không để ý tới Tiêu Văn Nhu sắp khóc ở đằng sau lưng.

Cô ta nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Tam gia và Tần Nguyễn, giận dữ hét lên: “Tam gia, ngài sẽ hối hận! Các người không môn đăng hộ đối với nhau. Hiện tại mối quan hệ giữa bốn gia tộc lớn và sáu thế gia rất khẩn trương, tình thế của nhà họ Hoắc bây giờ đã vô cùng nghiêm trọng rồi!”
Giọng nói dịu dàng và cưng chiều của anh chầm chậm vang lên: “Hôm qua là phu nhân đang giận dỗi tôi đây, một con ma ốm như tôi ngoại trừ có tí thể lực của nhà họ Hoắc ra thì cũng chẳng còn gì có thể cho cô ấy, Nguyễn Nguyễn có thể coi trọng nhà họ Hoắc là vinh hạnh của tôi, dù có phải dâng toàn bộ nhà họ Hoắc lên cho cô ấy thì cũng có sao đâu.”

Tần Nguyễn nghe vậy mà đôi lông mày xinh đẹp chau lên, ngón tay đang bấm điện thoại cũng dừng lại.
Cô buông tay Tam gia ra, bước từng bước về phía Tiêu Văn Nhu: “Cô kỳ quái thật đấy, sáng sớm đã đến làm phiền người ta thì chớ, lại còn nhét em gái mình cho Tam gia ở ngay trước mặt tôi, cô thấy tôi hiền quá phải không?”

“Cô không hề xứng với Tam gia!” Tiêu Văn Nhu không ý thức được nguy hiểm đang đến gần, cô ta vẫn giữ thái độ kiêu ngạo, mặt mũi đầy khinh thường nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn.
Lửa giận trong mắt Tiêu Văn Nhu dường như tràn cả ra ng0oài: “Cô là loại đàn bà lòng dạ rắn rết!”

Tần Nguyễn lại gật đầu: “Ừ, lòng dạ tôi rắn rết đấy.”
Tần Nguyễn đứng ở trước mặt Tiêu Văn Nhu, cô vung tay lên.

“Bốp!”