Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 382: Hoắc gia gia



Tần Nguyễn nhớ lại!

Cô đã từng nhìn thấy thứ này lúc còn ở Địa Phủ.

Ở chỗ của Minh Vương, Minh Vương rất để ý tới cỗ quan tài kbằng thủy tinh này. Tần Nguyễn đặt điện thoại di động lên bàn, sau đó đứng dậy.

Trên mặt cô nở nụ cười thản nhiên, dù thấp hơn Donald nhưng khí thế lại không hề chênh lệch hơn so với đối phương.

Quanh người cô phóng ra thứ khí tràng mạnh mẽ, va chạm với luồng khí huyết tinh tỏa ra từ cơ thể Donald, nhưng lại ngang bằng nhau.
Từ khi Tam gia đưa Tần Nguyễn đến dự hôn lễ của Nam Cung Sưởng và Tiêu Văn Nhu, ngoại trừ gặp người của nhà họ Long ra thì tất cả các nhà khác đến thăm đều bị nhà họ Hoắc lấy lý do cơ thể Tần Nguyễn không tiện mà từ chối.

Tam gia không muốn Tần Nguyễn có gánh nặng quá lớn trong lòng, vì khoảng thời gian này anh phát hiện, có thể là vì đang trong thời kỳ mang thai nên cảm xúc của cô bé nhà anh thỉnh thoảng lại trở nên không ổn định.

Anh luôn cảm thấy Tần Nguyễn không thân cận với anh như trước đây.
Anh ngoái nhìn Tần Nguyễn đứng ở trước cỗ quan tài thủy tinh.

Chỉ cần cô bé nhà anh không có việc gì thì cô ấy muốn làm thế nào cũng được.

Tam gia quay đầu nói với Hoắc Xuyên đã bình tĩnh trở lại: “Dùng lý do sức khỏe tôi không tốt mà từ chối lời mời của Nam Cung Sưởng, phu nhân đang có thai cũng không đi được. Còn bên anh hai có đi hay không thì cứ theo ý của anh ấy.”
Đây là thứ mùi cơ thể thối rữa hòa quện với mùi máu tươi.

Tần Nguyễn đưa tay ra muốn sờ Marina trong quan tài thì bị Donald ngăn cản, gã nắm chặt cổ tay của Tần Nguyễn, lạnh giọng hỏi: “Cô muốn làm gì?!”

Hoắc Chi vẫn luôn không có cảm giác tồn tại lập tức xông về phía trước.
Các thành viên Huyết tộc lập tức đặt cỗ quan tài thủy tinh xuống, bọn họ đứng ở trước cỗ quan tài rồi quay mặt về phía Donald và hành lễ.

Tay phải đặt lên vai trái, tất cả hơi khom người, mỗi một động tác đều mang theo vẻ tao nhã cao quý.

Hành lễ xong, bọn họ cùng lùi lại, đứng ở phần đuôi của cỗ quan tài và hành lễ với Nữ vương Marina ở bên trong.
Tần Nguyễn đến gần quan tài thủy tinh, cô đưa tay sờ lên đường vẫn ở phía trên.

Có thể nói là giống như đúc với cỗ quan tài thủy tinh mà cô nhìn thấy ở chỗ Minh Vương, mỗi một đường khắc hoa Bỉ Ngạn đều sinh động như thật.

Donald đi đến trước mặt Tần Nguyễn, gã nhìn mẹ mình đang nằm trong quan tài và nói: “Hoắc phu nhân, cách đây không lâu cơ thể của mẹ tôi bắt đầu có dấu hiệu thối rữa, cỗ quan tài thủy tinh này có thể bảo vệ cơ thể không bị phân hủy, nó đã được lưu truyền ở gia tộc Lathambo hơn nghìn năm rồi, trước kia chưa bao giờ xuất hiện loại tình huống này.”
Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ cong lên, cô nhẹ giọng nói: “Donald, nói trước, tôi làm bất cứ chuyện gì cũng phải có thù lao.”

Donald tỏ vẻ ngạo nghễ: “Sự giàu có của gia tộc Lathambo nằm ngoài sức tưởng tượng của Hoắc phu nhân đấy.”

Tần Nguyễn cười khẽ, cô giơ ngón trỏ lên lắc lắc với gã: “Tôi không cần tiền.”
Nhưng cũng có lúc thỉnh thoảng cô lại thể hiện những hành động thân mật, khiến Tam gia phải nghi ngờ những xa cách trước đó chỉ là ảo giác.

Những ngày này ở chung với nhau, Tam gia vẫn cảm thấy Tần Nguyễn có tính tình trẻ con, lại thêm đang mang thai nên hơi khó tính, mọi thứ cứ làm theo ý cô là được rồi.

Tần Nguyễn không biết Tam gia đang vắt óc suy nghĩ về mình, cô đứng trước quan tài bằng thủy tinh, cúi đầu xem xét vị nữ vương Huyết tộc, và ngửi thấy được ở trên người bà ta có một loại mùi kỳ lạ.
Hoắc Xuyên đang nhỏ giọng bẩm báo với Tam gia, nghe Donald nói thế cũng dừng lại.

Đôi mắt anh ta hơi trợn to, người đàn ông thô ráp này cũng bị sốc.

Chỉ có Tam gia vẫn ngồi tư thế bắt chéo chân tạo nhã, vẻ mặt thong dong bình tĩnh.
Mùi vị nhạt đi một chút, Tần Nguyễn lại tới gần quan tài thủy tinh, ánh mắt nhìn về phía Nữ Vương Marina đang nằm trong quan tài.

Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của đối phương trông chỉ khoảng 30 tuổi.

Tần Nguyễn liếc Donald, nhìn gã và Marina chỉ như chị em hoặc anh em, chứ không hề giống hai mẹ con.
Các thành viên của gia tộc Lathambo khiêng quan tài thủy tinh lùi lại, cảnh giác nhìn Tần Nguyễn , gương mặt trắng bệch đều không có biểu cảm.

Tần Nguyễn dừng lại, ánh mắt cô nhìn bọn họ đầy thâm thúy và ngạo nghễ: “Sao thế, chẳng phải muốn tôi cứu nữ vương của các người à, giờ tôi muốn nhìn một chút cũng không cho?”

Donald giơ tay lên, ra lệnh: “Đặt mẹ tôi xuống.”
Vì có liên quan đến phía dưới, Tần Nguyễn lập tức lắc đầu phủ nhận: “Có thể là tôi nhớ nhầm, hai chiếc quan tài kchông giống nhau, đường vẫn trên quan tài cũng khác.”

Donald khẽ nhướng mày, gã không thèm nghe lý do của cô mà vẫy tay với thành viêna gia tộc phía sau, còn mình thì đi về phía Tam gia và Tần Nguyễn.

Các thành viên trong gia tộc cũng khiêng quan tài thủy tinh đi theo sau.
Còn Nicolas thì khoanh tay đứng trước tủ trưng bày, nhìn với vẻ chán nản, nhân lúc không ai để ý đến mình, anh ta lén đưa tay lên che miệng ngáp dài.

Donald đứng ở trước mặt Tam gia và Tần Nguyễn, đôi mắt màu xanh lam của gã nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn: “Hoắc phu nhân, cô còn nhớ rõ chuyện đã đồng ý với tôi không?”

“Tất nhiên là có.”
Donald không có phản ứng gì, nhưng các thành viên Huyết tộc đứng ở phía đối diện lại đỏ mắt, nhìn trùng trùng vào Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn phất phất tay ở trước mặt, xua đi mùi máu tươi bay vào mũi mình.

Thứ mùi máu tươi xen lẫn mùi mục rữa này thực sự khiến người ta buồn nôn.
Cô tò mò hỏi Donald: “Mẹ anh bao nhiêu tuổi vậy?”

Donald tỏ ra kinh ngạc, gã nhớ lại rồi nói: “Hơn hai nghìn tuổi rồi, cụ thể tôi không nhớ rõ.”

Khóe miệng Tần Nguyễn giật giật.
Hoắc Xuyên hơi cúi đầu: “Vâng, lát nữa thuộc hạ sẽ đi làm.”

Tam gia sờ lên chuỗi vòng tràng hạt đeo trên cổ tay, anh nói, giọng khá lạnh nhạt: “Trong thời gian này từ chối tất cả các lời mời gửi cho phu nhân, lần sau những việc này không cần thông báo với tôi.”

Hoắc Xuyên gật đầu: “Thuộc hạ hiểu rồi.”
Tay của Tần Nguyễn chuyển qua phía trước cỗ quan tài, chỗ này là phần đầu, cô có thể nhìn thấy rõ vị trí gương mặt của Nữ vương Marina.

Xuyên thấu qua cỗ quan tài, cô thấy gương mặt xinh đẹp quyến rũ của nữ vương.

Trong tay Tần Nguyễn bắn ra một luồng sức mạnh làm nắp quan tài trượt ra, một mùi máu tươi nồng đậm tràn ra ngoài.
Các thành viên của Huyết tộc Lathambo cũng không kém cạnh, tuy số lượng của bọn họ ít nhưng chẳng ai là người cả.

Huyết tộc tự xưng là những kẻ bất tử, nhân loại đối với bọn họ chỉ là sinh vật cấp thấp.

“Thả Vương của chúng tôi ra!”

Người cầm đầu các thành viên Huyết tộc có gương mặt trẻ tuổi, nhưng giọng nói nhuốm màu tang thương, trong giọng nói lộ ra vẻ khinh miệt.

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào bàn tay tái nhợt của Donald đang nắm lấy cổ tay mình, cô nhíu chặt mày.