Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 391: Nicolas, cậu bị chó gặm à?



Lộ Văn Bân thở dài, sau đó chậm rãi nói: “Tôi từ chối Cục trưởng Lục là vì trước đó tôi đã được tận mắt nhìn thấy vong hồn của Lý Mạn Ninh, cô gái ,1 này thật không đơn giản, chết chưa được nửa tháng mà vong hồn đã có sức mạnh của quỷ trăm năm rồi.”

“Nhưng chuyện này không quan trọng, qu2an trọng là cô ta không sợ tôi, thậm chí còn khiêu khích tôi nữa cơ. Cô cũng biết những người theo nghề này như chúng ta, nếu có người khiêu khích 7chúng ta thì thù lắm, huống chi là ác quỷ.” Lộ Văn Bân gật đầu, hỏi cô: “Có phải cô chuẩn bị nhận vụ án này không?”

Khóe miệng Tần Nguyễn cong lên lạnh lẽo: “Nhiều người chết quá rồi.”
Một kẻ là Huyết tộc, một người là ông trùm vũ khí nước M, nếu bị người ngoài biết bọn họ ở trong nhà họ Hoắc đã lâu thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Tam gia nhẹ giọng hỏi: “Em không vội đi gặp Lục Hàn à?”
Cô không nói muốn hay không muốn tham dự vào, nhưng cách nói đã cho thấy thái độ của cô.

Minh Vương ban cho cô năng lực là muốn cô xử lý các loại yêu ma quỷ quái làm điều ác trên thế gian này. Đây là chức trách của cô, cô không cách nào khước từ được.
Mà thứ làm cho anh đau đầu nhất là ngày nào cũng phải nghe tiếng quỷ khóc sói gào của Nicolas.

Do mấy ngày trước tâm trạng của Tần Nguyễn không được vui, nên chuyện xóa lời nguyền trên người Donald cũng bị trì hoãn.
Tần Nguyễn thở dài: “Tôi biết rồi.”

Rất có thể là Lý Mạn Ninh đi đến đó giết người thì tình cờ gặp Lộ Văn Bân.
Tần Nguyễn lại nghe thấy tiếng giục ăn cơm.

Cô bèn cười, bảo: “Chú Lộ đi ăn cơm đi, tôi cũng hiểu hòm hòm rồi nên không quấy rầy chú nữa.”
“Tên tòa chung cư ấy là?”

Lộ Văn Bân nói tên chung cư ra.
Sao nghe mùi vị trong lời nói này cứ quái quái nhỉ, Tần Nguyễn không nghĩ nhiều, mỉm cười: “Sốt ruột cũng không thể giải quyết nhanh được, tốt nhất vẫn nên giải quyết Donald trước đã, chung quy thì cũng do em làm trễ nải hành trình của anh ta.”

“Để anh bảo người gọi họ qua.”
Cả hai có va chạm, Lộ Văn Bân tự nhận mình không phải là đối thủ của Lý Mạn Ninh nên mới từ chối lời mời của Lục Hàn.

Lục Hàn thấp thỏm hỏi: “Vậy ý của Hoắc phu nhân là?”
Tần Nguyễn biết anh ta hỏi cái gì, cô hờ hững nói: “Lúc nào tôi cũng có thời gian.”

Giọng Lục Hàn khả kích động: “Vậy bây giờ tôi cho người đi đón cô nhé?”
Tần Nguyễn hiếu kỳ hỏi: “Chú thấy cô ta ở đâu vậy?”

Lộ Văn Bân: “Ở dưới khu chung cư của một người họ hàng nhà tôi.”
“Lúc ấy thấy cô ta khiêu khích tôi như thế là tôi muốn ra tay dạy cho cô ta một bài học ngay, đ7ể cô ta biết Thiên Sư chính là khắc tinh của tà ma. Nhưng tôi suýt đi đời, cô ta vậy mà lại không sợ bùa chú, đến cả pháp khí của tôi cũng không sợ2 nốt. Nói câu này hơi mất mặt, nhưng nếu không phải cô ta nương tay thì cái mạng này của tôi cũng xong rồi đấy.”

Nói xong câu cuối cùng, Lộ0 Văn Bân thở dài, trong lời nói có sự phức tạp không thể tả.
Tam gia nhớ tới chuyện mấy ngày nay mỗi khi đi ngang qua khu vực dành cho khách, anh lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ trong căn biệt thự truyền ra ngoài, anh liếc nhìn Nicolas một cách đầy thông cảm.

Ánh mắt Tam gia chuyển sang gương mặt u ám của Donald, anh hiểu ra, vẻ mặt ẩn ý.
Tam gia tỏ vẻ tán đồng, anh hơi lo lắng hỏi Tần Nguyễn: “Có gặp nguy hiểm gì không?”

Tần Nguyễn tỏ ra bất đắc dĩ, đây không phải là chuyện nểu Lục Hàn không tìm cô thì cô có thể không cần ra tay đâu.
Hôm nay nhìn tâm trạng của cô khá ổn nên anh mới chủ động nhắc tới.

Tần Nguyễn tỏ vẻ áy náy: “Em quên mất đấy, hay bây giờ đưa anh ta đến đây luôn.”
Lúc Donald và Nicolas đến, cả Hoắc Tam gia, Tần Nguyễn và Hoắc Dịch Dung nhìn thấy hai người này đều vô cùng kinh ngạc.

Vùng da hở ra ngoài của Nicolas phủ đầy những vết răng ăn sâu vào da.
Tần Nguyễn nhận lời cảm ơn của Lục Hàn.

Đây là vụ án cuối cùng của Lục Hàn, ai mà chẳng muốn mình có được một kết thúc thật đẹp chứ.
Tần Nguyễn nói tên tòa nhà của họ hàng đạo trưởng Lộ cho Lục Hàn, sau đó cô hỏi: “Có phải ở chung cư này đã xảy ra vụ án liên quan đến Lý Mạn Ninh không?”

“Có!” Lục Hàn trả lời ngay: “Người này là nhân viên thuộc phòng làm việc của Lý Mạn Ninh, là người chết ở trong nhà, không phải nhận đau đớn gì.”
Tần Nguyễn gật đầu: “Vâng em phải ra ngoài có việc, bên chỗ Lục Hàn có vụ án mời em qua xem một chút.”

Khuôn mặt ôn hòa hiếm thấy của Hoắc Dịch Dung không khỏi giễu cợt: “Thằng nhóc Lục Hàn này gan đấy, em dâu đang mang thai mà cậu ta lại còn dám nhờ vả à. Cái gì mà vụ án lớn chứ, có mà cậu ta muốn nhà họ Hoắc ra tay thì có, cậu ta nuôi một đám người dưới tay chỉ toàn là lũ vô dụng thôi sao?”
Tần Nguyễn từ chối: “Không cần làm phiền anh đâu, lát nữa tôi sẽ đến.”

“Cảm ơn Hoắc phu nhân, tôi vô cùng cảm kích.”
Ánh mắt cô tìm kiếm một vòng quanh phòng khách, cuối cùng nhìn đến Hoắc Chi đang nói chuyện với Hoắc Xuyên ở cách đây không xa.

Hoắc Dịch Dung thấy Tần Nguyễn đi xuống thì tủm tỉm, nói: “Em dâu, hôm nay khí sắc trông tồi đấy nhỉ.”
Chuyện của Lý Mạn Ninh còn tiếp tục náo loạn thì cho dù Lục Hàn không tìm cô, cô cũng sẽ chủ động ra tay giải quyết.

Nhưng nếu Lục Hàn chủ động tới tìm cô thì lại có ý nghĩa khác biệt.
Chuyện bên Lục Hàn không giải quyết nhanh trong thời gian ngắn được.

Mà Donald và Nicolas vẫn còn ở trong nhà họ Hoắc, chuyện này khiến Tần Nguyễn có phần lo lắng.
Nếu Lý Mạn Ninh còn tiếp tục giết người, để những oan hồn chết đi xuống Địa Phủ cáo trạng thì cô cũng không thoát khỏi trách nhiệm.

Lộ Văn Bân hiểu là cô muốn nhúng tay vào chuyện này, ông ta dặn dò: “Đạo hữu Tần nhớ chú ý an toàn đấy, có chuyện gì thì gọi điện thông báo với tôi một tiếng, lão Lộ tôi gọi cái là sẽ đến ngay.”
“Cảm ơn chú.”

Tần Nguyễn nói cảm ơn xong thì tắt cuộc gọi.
Tâm trạng của Tần Nguyễn đã vui hơn nhiều, cô nói đùa: “Ngày nào em cũng hết ăn rồi ngủ, ngủ xong lại ăn, khí sắc mà không tốt thì sẽ có lỗi với tấm lòng của Tam gia đấy.”

Tam gia mỉm cười, ánh mắt anh tập trung vào người cô: “Chuẩn bị đi ra ngoài à?”
Cô nói khẽ: “Chưa xác định được, em phải qua xem trước đã.”

Tam gia quét mắt về phía Hoắc Chi đang đứng cùng Hoắc Xuyên, anh rất lo lắng khi Tần Nguyễn ra ngoài: “Em mang theo cả Hoắc Xuyên nữa, chú ý cơ thể, đừng cậy mạnh.”
Tam gia ngoắc tay với Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên hiểu ý quay người đi ra ngoài.
Tần Nguyễn: “Em biết rồi.”

Hoắc Tam gia đứng dậy, đi tới trước mặt cô và dịu dàng nói: “Donald đã thúc giục anh mấy ngày rồi, khi nào em có thời gian thì giải trừ lời nguyền trên người anh ta đi, để họ đi sớm, đừng có ở lại đây gây náo loạn nữa, quá ồn ào.”
Vì thế mà Donald bất mãn, ngày nào cũng làm ầm ĩ, chỉ còn thiếu nước chạy thẳng đến trước mặt Tần Nguyễn, buộc cô mau chóng giải trừ lời nguyền để gã còn trở về nước M.

Tam gia vì muốn ngăn cản gã quấy rầy việc điều chỉnh tâm trạng của Tần Nguyễn nên không nói cho cô biết về việc này.
Cô rời khỏi giao diện WeChat, vào danh bạ và bấm gọi cho Lục Hàn.

Lục Hàn nhanh chóng bắt máy: “Hoắc phu nhân.”
Hoắc Dịch Dung nhìn thấy bạn thân của mình trông thảm không nỡ nhìn như vậy thì đứng bật dậy.