Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 400: Tần nguyễn



Khi tử vong đến, Lý Mạn Ninh nghĩ là mình đã được giải thoát, nhưng không ngờ cô ta lại biết được một tin dữ.

Con của cô t1a vậy mà đã chết lúc cô ta vẫn còn sống.

Nghĩ đến chuyện con trai chết, sát khí hắc ám quanh cơ thể Lý Mạn Ninh lại hiện 2ra, bên trong luồng sương đen còn thấp thoáng màu đỏ. Tần Nguyễn chỉ khen đơn giản như vậy nhưng nghe vào tai cô ta lại cảm thấy rất chân thành và tăng thêm cảm xúc mới cho cô ta.

Một lúc lâu sau, Lý Mạn Ninh mím môi, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo, cô thật sự rất đẹp.”
Lý Mạn Ninh hít một hơi thật sâu và xúc động nói: “Họ luôn ép tôi tiếp nhận những thứ tôi không thích. Họ nói với tôi rằng âm nhạc quan trọng như thế nào đối với một nghệ sĩ, rằng sự hiện diện của nó sẽ khiến tôi tỏa sáng và mang lại những tràng vỗ tay kéo dài.”

Tần Nguyễn nhìn chăm chú vào một bên sườn mặt xinh đẹp của Lý Mạn Ninh, trong mắt cô nổi lên ánh sáng u ám.

Cô thầm nghĩ, quả là như thế.
“Ở Địa Phủ cô có thể gọi tôi là Sứ giả dẫn đường, tất cả những yêu ma quỷ quái trên thế gian này, chỉ cần bọn chúng làm điều ác thì đều do tôi quản lý, tôi sẽ chịu trách nhiệm dẫn độ bọn chúng đến vực quỷ dưới Địa Phủ, hoặc là Địa Ngục.”

Gương mặt Lý Mạn Ninh trở nên u ám, cô ta tỏ ra cảnh giác với Tần Nguyễn: “Cô hôm nay thật sự không phải tới để bắt tôi?”

Tần Nguyễn lắc đầu: “Không phải.”
Lý Mạn Ninh lại kinh ngạc nhìn Tần Nguyễn, đối phương có biết thân phận hiện giờ của cô ta không, có biết cô ta đã giết rất nhiều người rồi không. Cô ta thật sự quá tò mò về Tần Nguyễn

“Rốt cuộc thi thân phận của cô là gì, tại sao cô không sợ tôi?”

Sắc mặt Tần Nguyễn dịu lại, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Ở nhân gian cô có thể gọi tôi là Thiên Sư, tuy rằng tôi cũng không chuyên nghiệp lắm, nhưng cũng được coi là người của giới Huyền học.”
Lý Mạn Ninh đứng dậy, đi từng bước về phía tủ trưng bày.

Trong phòng khách rộng lớn có từng trận gió lạnh thổi qua, sát khí màu máu trên người cô ta càng ngày càng đậm, cô ta giống như hung thú ăn thịt người trong đêm tối, hơi thở nguy hiểm và mạnh mẽ khuếch tán ra xung quanh.

“Bành!”.
Cánh cửa tủ phía dưới tủ trưng bày bị một sức mạnh nào đó phá hủy, bà Lý bị trói gô và bị nhét vào trong tủ lộ ra ngoài.

Trên mặt bà ta có máu đã khô trộn lẫn với hai hàng nước mắt, trông vô cùng chật vật.

Khi Lý Mạn Ninh bước từng bước tới gần, bà Lý như nhìn thấy ma quỷ, đồng tử của bà ta đột nhiên co rút lại, không ngừng lắc đầu thút thít.
Tần Nguyễn thong dong bước về phía Lý Mạn Ninh.

Cô thong th7ả bước đến quầy bar như đang ở nhà mình, lấy từ trong tủ rượu ra một chai nước chưa mở nắp, cô vặn nắp chai rồi đưa thẳng lên miệ7ng uổng.

Có lẽ là do thái độ thong dong điềm tĩnh của cô, mà cũng có thể là ở trên người cô có một loại khí trang nào đó 2khiến người ta tin cậy, mà lòng cảnh giác của Lý Mạn Ninh lại giảm xuống.
Tròng mắt Tần Nguyễn khẽ đảo, quét về phía tủ trưng bày cách đó không xa, ánh mắt cô nhìn xuống cái hộc tủ khá lớn ở bên dưới.

Cô chỉ rõ: “Cô còn muốn giết ai nữa? Mẹ cô xem ra cũng không nguy hiểm đến tính mạng.”

Lý Mạn Ninh nhìn theo tầm mắt của cô, sương mù màu máu lan tràn quanh người cô ta, và bên trong đôi mắt hung ác xuất hiện ánh sáng đỏ.
Lý Mạn Ninh nhíu mày: “Vậy cô tới làm cái gì?”

Tần Nguyễn: “Phòng ngừa cô giết người vô tội.”

Lý Mạn Ninh lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không giết bọn họ, bọn họ không hề có lỗi với tôi.”
Có lẽ là trực giác, mà cũng có lẽ là do Tần Nguyễn mang đến cho cô ta cảm giác an toàn không thể giải thích được, cho nên cô ta hoàn toàn buông lỏng cảnh giác đối với người con gái trước mặt.

Khuôn mặt cô ấy đầy đặn, đôi môi hay nở nụ cười chậm rãi cử động, trả lời câu hỏi trước đó của Tần Nguyễn: “Lúc đầu tôi bước vào giới giải trí cũng rất tình cờ, không ngờ sau này lại có thể nổi tiếng.”

Tần Nguyễn hỏi Lý Mạn Ninh: “Cô thích diễn xuất ư?”
Tần Nguyễn ngồi ở bên cạnh, cô giơ cánh tay chống vào quầy bar, một tay đỡ đầu mình.

Cô nhìn chăm chú vào Lý Mạn Ninh, trong mắt mang theo nụ cười nhẹ, cùng một chút thăm dò đầy ẩn ý.

Lý Mạn Ninh chậm rãi cúi đầu, sát khí quanh người biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Cha mẹ của Lý Mạn Ninh xuất thân từ gia đình có truyền thống âm nhạc, chuyện họ nuôi dưỡng tế bào âm nhạc cho con gái mình từ khi còn nhỏ cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng với tư cách là cha mẹ, bọn họ chưa bao giờ hỏi con gái có thích hay không, có thể nói rằng họ đã áp đặt âm nhạc lên người Lý Mạn Ninh.

Sự rạn nứt giữa cha mẹ và con gái hắn là đã có từ khi còn nhỏ, và tích tụ từng ngày cho đến khi nó bùng phát.
Lý Mạn Ninh khẽ cau mày rồi lập tức giãn ra: “Cũng tạm được, lúc diễn xuất có thể mang lại cho tôi những cảm thụ khác nhau, tôi sẽ cố gắng tìm hiểu tâm lý và tính cách của nhân vật trong kịch bản rồi thực sự trở thành người trong kịch bản.”

“Thỉnh thoảng tôi lại đắm chìm vào kịch bản và không thể thoát ra được, có đôi khi tôi còn không thể khống chế được cảm xúc của mình, như thể tôi là nhân vật trong kịch bản, có thể hiểu được sâu sắc mọi cảm xúc của nhân vật đó.”

Tần Nguyễn cười nhẹ: “Xem ra cô rất thích diễn kịch.”
“Bà ta đáng chết!”

Lời nói tàn nhẫn vô tình thốt ra từ miệng Lý Mạn Ninh.

Tần Nguyễn cười khẽ: “Vậy tại sao cô lại không giết bà ta?”
Cô ta nhìn theo mọi cử động của Tần Nguyễn, rồi0 tò mò hỏi: “Cô là ai?”

Tần Nguyễn uống nước xong, cô vừa đóng nắp chai vừa nghiêng đầu cười nói với Lý Mạn Ninh: “Tôi tên là Tần Nguyễn. Đây là lần đầu tiên tôi gặp cô, trông cô xinh đẹp hơn trên tivi rất nhiều.”

Lý Mạn Ninh là sao hạng A trong giới giải trí, cô ta đã từng được nghe đủ kiểu ngôn từ hoa lệ đẹp đẽ khen ngợi mình.
Tần Nguyễn nhấc tay khỏi trán, cô vươn hai tay chống lên quầy bar rồi hơi nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của mình lên, sắc mặt có một chút mỏi mệt.

Cô nhìn đồng hồ trong phòng khách, đã chín giờ tối.

Vào thời gian này, nếu đang ở nhà họ Hoắc thì chắc cô đã lên giường nghỉ ngơi rồi.
“Chắc là vậy.” Lý Mạn Ninh nói không quá chắc chắn.

Bởi vì có lúc, cô ta đi đóng phim là vì muốn trốn tránh.

Trốn tránh cảm giác áp bức từ thế giới hiện thực, trốn tránh sự nghiền ép và tàn nhẫn của cha mẹ.
Tần Nguyễn lại hỏi: “Vậy cô thích âm nhạc à?”

Lý Mạn Ninh lắc đầu, kiên quyết phủ nhận: “Tôi không thích âm nhạc, không thích đánh đàn dương cầm, không thích ca hát, cũng không thích nhảy, làm những thứ này khiến tôi cảm thấy áp lực, nhưng tôi...”

Cô ta muốn nói là cha mẹ, nhưng nghĩ đến việc cha mẹ đối xử tàn nhẫn vô tình với mình, cô ta lại không thể nói ra hai chữ này.
Lý Mạn Ninh lời bà Lý ra khỏi tủ, sắc mặt ôn hòa bỗng chuyển sang trắng xanh, khuôn mặt cô ta vặn vẹo dữ tợn.

Cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm bà Lý, lạnh giọng hỏi: “Tro cốt của Tiểu Bảo ở đâu?”