Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 421: Những gì xảy ra với lâm hạo là một chậu máu chó to đùng



Nhưng Lâm Hạo vẫn không cam lòng, anh ta liếc nhìn Hoắc Xuyên đầy khinh thường, lạnh giọng nói: “Người đã chết rồi, nói những lời này có1 ích gì, có thể khiến bọn họ sống lại sao?!”

Anh ta quay sang Tần Nguyễn và nói với cô, giọng điệu mang theo sự cầu khẩn: “Cô gọ2i điện cho Tam gia giúp tôi với, tôi muốn xin đi cùng.”Không người đàn ông nào có thể chịu được sự xúc phạm như vậy.

Nhưng vì mạng sống, vì phải làm việc cho nhà họ Hoắc nên anh ta chỉ có thể tiếp tục ẩn nấp ở bên cạnh Tô Tĩnh Thư.
“Không phải, việc này cần phải được Tam gia gật đầu thì tôi mới có thể nói.”

“Tam gia bảo tôi muốn biết cái gì cứ hỏi thằng anh.”
Anh ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt tò mò của Tần Nguyễn và bắt đầu nói: “Lục gia là người của nhà họ Hoắc.”

“...” Hai mắt Tần Nguyễn trừng lớn.
Miệng Tần Nguyễn thì an ủi Lâm Hạo đấy, nhưng trên mặt lại lộ ra biểu cảm nín cười.

Lâm Hạo cũng chẳng quan tâm việc Tần Nguyễn không có lòng đồng tình với mình: “Cô muốn cười thì cứ cười đi, đừng nhịn quá lại hại cơ thể đấy, về Tam gia lại tìm tôi hỏi tội, tôi cũng không gánh nổi đâu.”
Lâm Hạo cảm thấy, hai, ba năm qua anh ta không bị điện, nội tâm không trở nên âm u là nhờ ông trời ưu ái rồi.

Mà ngay cả Lý Mạn Ninh đã từng qua lại với Nam Cung Sưởng, lúc trước cũng suýt nữa là anh ta đã ngủ với cô ta rồi.
Hoắc Xuyên thấy thế cũng không chịu tụt lại, anh ta nhấc chân đuổi kịp hai người họ.

Ở phòng ngủ trên tầng.
Nhưng anh ta không lên tiếng phản bác Tần Nguyễn.

Tần An Quốc ngồi rũ mắt ở bên cạnh, không ai biết ông đang suy nghĩ cái gì.
Tốn biết bao nhiêu công sức mới đưa được các anh em từ nhà họ Tô ra,2 còn chưa chờ bọn họ được đoàn tụ thì người đã không còn rồi.

Ngày mai mà đi gặp Tô Tĩnh Thư, anh ta sẽ muốn giết cô ả đấy để bả0o thù cho các anh em mất.
Mối nguy hiểm tiềm tàng mà Tần Nguyên phải đối mặt ở nhà họ Hoắc còn lớn hơn nhiều so với ông dự đoán.

Đối với nhà họ Tần mà nói, cũng không biết làm thông gia với nhà họ Hoắc là chuyện tốt hay xấu nữa.
“Ha ha ha ha ha... Thật sự là buồn cười quá, anh đi theo Tô Tĩnh Thư cũng coi như được ăn toàn sơn hào hải vị còn gì. Theo như tôi được biết thì những cô gái được Nam Cung đại thiếu coi trọng đều là những người có điều kiện không tồi, anh coi như là gặp họa được phúc rồi.”

“Phúc cái con khỉ!” Lâm Hạo lườm cô: “Có Tô Tĩnh Thư ở bên cạnh nhìn chằm chằm, giống như ông đây là con súc sinh gì ấy.”
“Nào có đơn giản như vậy.”

Lâm Hạo bước đến bên cạnh Tần Nguyễn, đưa tay đặt lên lan can, bởi vì nhớ tới ký ức không tốt mà hai bàn tay anh ta siết chặt lại, khiến mu bàn tay nổi lên gân xanh.
“Năm đó, tôi vô tình ngủ với Tô Tĩnh Thư ở trong quán bar của sàn đấm bốc ngầm, khi ấy tôi chỉ nghĩ rằng cô ta là một người phụ nữ trí thức xuất thân từ gia đình giàu có, khá có khí chất, tới sàn đấu của Lục gia chỉ là được người nhà dẫn đến để mở mang kiến thức. Tôi không muốn có mối quan hệ sâu xa hơn với cô ta, cũng chỉ là tình một đêm mà thôi. Hôm sau tôi mặc quần áo vào, chuẩn bị rời đi thì lại bị người ở bên ngoài nhà nghỉ ngăn lại, thế tôi mới biết mình đã ngủ với Đại tiểu thư của nhà họ Tô thế gia.”

Nhắc đến ký ức lúc trước, Lâm Hạo đưa tay lau mặt một cái, trên mặt lộ ra vẻ vừa nhẫn nhịn vừa khó chịu.
Tần Nguyễn nhìn Lâm Hạo, cô nói vào điện thoại: “Tam gia, Lâm Hạo kín miệng quá, không có anh gật đầu thì anh ta sống chết cũng không chịu nói cho em biết ba năm trước đã xảy ra chuyện gì.”

Có tiếng cười nhẹ từ đầu dây bên kia truyền sang, Tam gia ôn hòa nói: “Em muốn biết cái gì thì cứ bảo cậu ta nói cho nghe, cứ nói là anh đã đồng ý rồi.”
Khóe môi Lâm Hạo nhếch lên, nhưng anh ta vẫn không hé răng.

Cho dù hồi còn ở khu tây anh ta có quen biết với Tần Nguyễn, nhưng cũng không thể chỉ vì cô nói dăm ba câu là kể hết mọi chuyện được.
Điển hình của kiểu người dùng xong là ném, lại còn không có chút áy náy nào.

Cô nhướng mày nhìn Lâm Hạo, mặt khiêu khích: “Hiện tại có thể nói được rồi chứ?”
Lâm Hạo cắn răng, nói: “Cô ta là kẻ biến thái!”

Tần Nguyễn rất hiếu kỳ: “Nói nghe một chút xem nào?”
Lâm Hạo lắc đầu phủ nhận: “Tôi không phải người của nhà họ Hoắc.”

Tần Nguyễn khẽ nhếch môi, hững hờ liếc nhìn Lâm Hạo: “Vậy thì tại sao anh lại làm việc cho nhà họ Hoắc, anh ẩn núp ở nhà họ Tô ba năm, rốt cuộc thì ba năm trước đã xảy ra chuyện gì khiến anh biến mất khỏi khu tây trong một đêm.”
Tần Nguyễn hỏi Hoắc Xuyên: “Tô Tĩnh Thư gọi điện thoại cho Tam gia lúc nào?”

Hoắc Xuyên đáp: “Sau khi ngài ấy đi ra ngoài không lâu ạ.”
Những ánh mắt hung ác cùng khí chất kiêu ngạo bá đạo tỏa ra từ người anh ta lại khiến người ta cảm thấy có chút quen thuộc.

“Nam Cung Sưởng!”
Lâm Hạo day mi tâm, trên gương mặt tuấn tú kiến nghị lộ ra vẻ khó xử: “Tần Tiểu Ngũ à, cô đừng hỏi nữa, tôi không thể nói được.”

Tần Nguyễn cũng không từ bỏ: “Tại sao không thể nói được, tôi là vợ của Tam gia, là người nhà họ Hoắc, chẳng lẽ tôi không thể hỏi à?”
Lâm Hạo cười lạnh: “Cô ả Tô Tĩnh Thư kia thích Nam Cung Sưởng, mà chuyện này tôi cũng mới phát hiện ra gần đây thôi. Cách đây một thời gian, cô ta gặp Nam Cung Sưởng tại khách sạn Hoàng Đình và họ ngủ với nhau một đêm. Hôm sau lúc cô ta ra ngoài đã vỗ mặt của tôi và bảo, tôi có khuôn mặt và trên người có một số chỗ giống với Nam Cung đại thiếu, nếu không thì lúc trước ở khu tây cô ta đã không ngủ với tôi.”

Nói đến sự việc đáng xấu hổ của mình, sắc mặt Lâm Hạo càng ngày càng trầm xuống.
Lục gia là lão đại ở khu tây, cũng có chút thế lực.

Năm đó, nếu không có đối phương che chở thì chẳng biết cô có thể còn sống đến bây giờ hay không.
Đúng vậy, Nam Cung Sưởng cũng giống như thế này, khí chất của hai người có chút tương tự nhau.

Nếu nhìn kỹ khuôn mặt của Lâm Hạo, ngoại hình của anh ta cũng không có gì nổi bật, hơn nữa trên người lại có nét nam tính tương đối đậm.
Không đợi Tần Nguyễn lên tiếng, Hoắc Xuyên đã ngăn cản: “Cậu không đi đư7ợc, hôm nay Tô tiểu thư gọi điện thoại cho Tam gia, hẹn ngày mai gặp cậu.”

“Ông đây không gặp!” Hai con người của Lâm Hạo vằn lê7n tia máu, sắc mặt anh ta trông vừa bị thương vừa tức giận.
Tần Nguyễn mỉm cười, dứt khoát lấy điện thoại ra bấm gọi cho Tam gia.

Điện thoại được kết nối, giọng nói nhẹ nhàng của Tam gia vang lên: “Nguyễn Nguyễn?”
Nếu là ba năm trước đây, anh ta không thể nào tưởng tượng nổi sẽ có một ngày Tần Nguyễn cũng sẽ nhẹ giọng nói chuyện với ai đó.

Lâm Hạo hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra.
Những chuyện này anh ta không có cách nào nói được với Tần Nguyễn, nên chỉ có thể qua loa cho xong.

Tần Nguyễn vỗ vỗ vai Lâm Hạo: “Anh vất vả rồi.”
Lâm Hạo nghiêng đầu nhìn thẳng vào Tần Nguyễn, anh ta sờ lên mặt mình rồi hỏi: “Cô nhìn gương mặt này của tôi đi, xem có giống với ai không?”

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào gương mặt cương nghị của anh ta, trông không quá giống với những người mà cô quen.
Tần Nguyễn chau mày: “Thế nếu không có Tô Tĩnh Thư ở đấy thì anh đã được tận hưng rồi hả?”

“Cô ả kia là kẻ biến thái, cô có hiểu không hả, cô ta chỉ thích hành hạ người khác cho vui thôi, lúc mà tôi chuẩn bị đến đoạn cao trào rồi, cô ta lại đột nhiên bảo dừng, để cho tôi cứ như vậy trơ mắt...”
Lâm Hạo bị mấy lời nói của cô làm cho buồn nôn: “Đừng có làm tôi buồn nôn nữa đi, ông đây không hề muốn ở bên cạnh cô ả biến thái kia nhé! Nếu biết thân phận của cô ta từ đầu thì có giết tôi, tôi cũng liều chết không theo!”

Tần Nguyễn tò mò, thở dài nói: “Đúng là một chậu máu chó to đùng.”
“Tô Tĩnh Thư mang tôi đi từ trong tay Lục gia, ba năm qua tôi vẫn luôn sống ở trong nhà họ Tô, bị cô ta vứt bỏ như miếng giẻ rách. Cho đến nửa năm trước, không biết tại sao cô ta lại có hứng thú với tôi, khiến tôi đi theo bên cạnh cô ta.”

Khóe môi Tần Nguyễn run rẩy, cô nghi ngờ nói: “Anh vừa vào cung đã bị đày vào lãnh cung, sau hai năm lại giành được sủng ái?”
Thế lực của các gia tộc lớn ở thủ đô rất rắc rối, và lại còn có chút dây dưa với các thế lực ở phía nam.

Tần Nguyễn không biết sự lo lắng của Tần An Quốc, cô nhẹ giọng nói: “Ba, con lên lầu nghỉ ngơi một lúc đấy ạ.”
Tần Nguyễn hất nhẹ cằm với Lâm Hạo: “Anh đi theo tôi.”

Lâm Hạo nghiệm mặt theo sau.
Đương nhiên, chỗ biến thái của cô ả này không chỉ mỗi như thế.

Cô ả Tô Tĩnh Thư này vậy mà lại để anh ta ngủ với những người phụ nữ mà Nam Cung Sưởng đã từng ngủ qua, còn cô ta ở bên cạnh nhìn, có đôi khi còn đích thân chỉ đạo nữa.
Nếu không phải do đột xuất có việc thì chuyện ngủ với Lý Mạn Ninh có lẽ đã thực sự xảy ra.

Anh ta có việc bận không làm được thì không có nghĩa là Tô Tĩnh Thư sẽ bỏ qua cho Lý Mạn Ninh.
Khu tây là một nơi rồng rắn lẫn lộn, các thế lực đan xen với nhau rất rắc rối, nếu thật sự có người muốn gây rắc rối cho cô, thì dù cô có nghĩ hết biện pháp cũng trốn không thoát.

May mắn Lục gia biết giữ lời, bảo vệ cô ở khu tây, khiến rất ít người động được vào cô.
Tần Nguyễn tựa người vào lan can ngoài ban công, đôi mắt xinh đẹp của cô đang đánh giá Lâm Hạo.

“Anh Hạo này, vì sao anh lại trở thành người của nhà họ Hoắc vậy?”
“OK!”

Tần Nguyễn mỉm cười cúp điện thoại, không cho Tam gia có cơ hội nói thêm điều gì.
Tần Nguyễn lại hỏi: “Tô Tĩnh Thư có quan hệ gì với chuyện lần này không?”

“Tạm thời còn chưa rõ, nhưng để Nhị gia phải đích thân ra tay thì có thể thấy được tình hình rất nghiêm trọng.”
Thủ đoạn của ả đàn bà Tô Tĩnh Thư này thật đáng sợ, nếu như không phải anh ta sống ở nhà họ Tô ba năm, hầu ở bên cạnh Tô Tĩnh Thư nửa năm, thì không ai có thể tưởng tượng được rằng một người phụ nữ có học thức và nhìn có vẻ nhu nhược như vậy, lại có một trái tim đen tối, thủ đoạn tàn nhẫn.

Mạng người trên tay cô ta còn nhiều hơn một nửa những kẻ liều mạng ở khu tây.
Khóe miệng Lâm Hạo giật một cái. Anh ta nhớ lúc còn ở khu tây, Tần Tiểu Ngũ là người tàn nhẫn, trên mặt lúc nào cũng giữ vẻ nghiêm nghị khó gần.

Từ hôm qua nhìn thấy Tần Nguyễn, anh ta có thể nhìn ra cô gái này đã thay đổi.
Tần An Quốc phất tay: “Đi đi, lúc nào ăn cơm tối sẽ gọi con.”

“Da.”
Cô ta tìm những người bên cạnh Lý Mạn Ninh, rồi dùng một cách khác thu lại đoạn video không thể cho ai thấy của Lý Mạn Ninh.

Hiện giờ Lâm Hạo cảm thấy mình quá may mắn vì lúc trước có việc bận, nếu không chỉ với thủ đoạn ngược sát của Lý Mạn Ninh, anh ta cũng khó mà thoát.
“Còn hơn thế ấy chứ!” Lâm Hạo thở nhẹ ra một hơi: “Trong ba năm ở nhà họ Tô, tôi biết ở bên trong những gia đình thế gia kia xấu xa bẩn thỉu như thế nào, đặc biệt là cô ả biến thái Tô Tĩnh Thư, so sánh với cô thì cô ta mới hoàn toàn xứng đáng với cái biệt danh mỹ nhân rắn rết ở khu tây.”

“Cảm ơn nhé, hiện tại tôi đã là phụ nữ đàng hoàng rồi.” Tần Nguyễn nhận lấy lời khen của anh ta: “Thế Tô Tĩnh Thư đã làm gì anh mà khiến anh hận cô ta thấu xương như vậy?”
Nhà họ Hoắc là danh gia vọng tộc ở tít trên cao, khu tây là nơi sinh tồn của những người bình dân ở dưới đáy xã hội.

Nói một trời một vực đã là cất nhắc cho khu tây rồi đấy.
Tần Nguyễn khoanh tay trước ngực: “Thật sự muốn Tam gia đồng ý thì anh mới nói?”

Lâm Hạo gật đầu ngay.
Nhưng chỉ là một đại ca ở khu tây thì làm sao có thể là người của nhà họ Hoắc được.

Chuyện này thật sự quá bất ngờ.
Nói đến đây, Lâm Hạo nói không ra lời được nữa, loại đau khổ này chỉ có đàn ông mới hiểu được thôi.