Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 426: Nắm giữ quyền sinh quyền sát, cảm giác ưu việt tối cao



Đôi mắt âm u của Tần Nguyễn nhìn vào Hàn Khả Tâm, cô cười lạnh.

Tần Nguyễn đứng dậy, cảm xúc bạo ngược trong ánh mắt của cô dần biến mấ1t, nhìn tay sứ giả cách đó không xa, trên môi cô nở một nụ cười nhẹ nhàng mê người.

“Anh về đi, tôi sẽ giữ cô ta lại, truyền đạt lại n2hững lời tôi nói khi nãy cho Minh Vương.” Chỉ mấy phút sau, đôi mắt đờ đẫn của Hàn Khả Tâm đã dần dần hồi phục sinh khí.

Đôi mắt đen nhanh đáng sợ của cô ta khẽ chuyển động trong hốc mắt.

Tần Nguyễn nhìn thấy hết những biến hóa rất nhỏ này.
Sứ giả nhìn xuống Hàn Khả Tâm đang nằm co quắp không nhúc nhích trên mặt đất, giống như là b7ị người ta điểm huyệt vậy.

Anh ta thở dài một tiếng rồi hơi cúi người với Tần Nguyễn: “Tiểu thư Tần, vậy tôi xin đi trước.”

“A7nh đi đi.”
Thì ra, mặc dù lần tính kế ở khách sạn Hoàng Đình không thành công, nhưng Tần Nguyễn cũng không được vào nhà họ Hoắc.

Tần Nguyễn và Hoắc Tam gia trời xui đất khiến mà bỏ lỡ nhau, bọn họ không hề biết thân phận của đối phương.

Sau đó Tần Nguyễn có thai nhưng lại không biết, trong bụng của cô có dòng dõi của nhà họ Hoắc, là đứa cháu quý giá của nhà họ Hoắc.
Hàn Khả Tâm dùng giọng điệu tràn ngập căm hận phẫn nộ mà nguyền rủa: “Tần Nguyễn, mày sẽ chết không được yên lành! Tao nguyền rủa mày cùng con của mày đều sống không bằng chết! Tao nguyền rủa mày cả đời này sống trong bi thảm!”

“Cho dù mày tái sinh trở về thì sao, sớm muộn gì mày cũng sẽ giống như tạo, kiếp này là mày trộm được mà thôi, chưa biết chừng tất cả những điều này đều là do mày tưởng tượng ra đấy, ha ha ha ha...”

Nói xong lời cuối cùng, Hàn Khả Tâm cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, cô ta đã điên rồi.
Anh tự mình đến báo thù!

Những thủ đoạn tàn nhẫn vô tình, còn khinh khủng hơn cả Địa Ngục của nhà họ Hoắc khiến hai mẹ con cô ta muốn sống không được muốn chết chẳng xong.

Rõ ràng kẻ thắng là mẹ con cô ta, Tần Nguyễn đã chết rồi mà vẫn còn khiến bọn họ nhận hết những tra tấn đau đớn.
Những người khác trong nhà họ Tần đều bị hai mẹ con cô ta xử lý hết, toàn bộ số tài sản khổng lồ của nhà họ Tần rơi vào tay mẹ con cô ta.

Chuyện này chẳng phải là mộng tưởng từ trước đến nay của mẹ con cô ta sao? Không ngờ là bọn họ đã sớm thực hiện được rồi.

Hai mẹ con cô ta mới là người thắng cuộc, cười đến cuối cùng. Chỉ là, trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được. Hoắc Tam gia biết được người ban đầu có quan hệ cùng mình ở khách sạn Hoàng Đình chính là Tần Nguyễn.
Một khi Tần Nguyễn mẹ quý nhờ con, được tiến vào nhà họ Hoắc danh gia vọng tộc đầy quyền quý, thì tất cả những gì mà cô ta và mẹ của cô ta làm đều là uổng phí.

Trước khi nhà họ Hoắc tìm ra được thân phận của Tần Nguyễn, khi Tần Nguyễn không biết mình đang có thai, cô ta và mẹ đã tính kế hãm hại Tần Nguyễn vào tù.

Tần Nguyễn ở trong tù hàng ngày phải chịu áp bức, ngày nào cũng sống trong lo sợ. Thời gian dài bị áp bức về mặt tinh thần và bị một đám người vây đánh, đứa bé trong bụng Tần Nguyễn nhanh chóng bị sẩy.
Cô từ từ cụp mắt xuống, đôi mắt âm u đầy sát khí nặng nề nhìn chằm chằm vào Hàn Khả Tâm, cảm xúc hận thù tỏa ra trong không gian vừa phải này.

Hàn Khả Tâm đã không còn là con người, và nhanh thôi, cô ta cũng sẽ không phải là quỷ nữa.

Tần Nguyễn cảm nhận được cử động giật nhẹ ở phía bụng dưới, trong lòng thở dài một hơi, chẳng lẽ hai đứa bé cũng hy vọng cô có thể báo thù?
Ngay lúc vừa rồi, cô đã tự tay xóa sổ một vong hồn của con người.

Làm như thế không khác gì với việc giết người, giết người và giết sinh linh đều là giết chóc.

Nhưng Tần Nguyễn không hề thấy tiêu cực, áp lực, trong lòng cô vô cùng bình tĩnh.
Cô không cần có dã tâm quá lớn, bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước là ý định ban đầu của cô.

Quan trọng là ở chỗ giữ vững được ý định ban đầu.

Tần Nguyễn nằm ở trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng hơi động đậy.
Thậm chí đây là lần thứ nhất cô cảm nhận được một cách chân thực cảm giác sung sướng khi nắm giữ vận mệnh của một người.

Đó là cảm giác ưu việt tối cao khi nắm giữ quyền sinh quyền sát.

Tần Nguyễn nhìn hai bàn tay của mình một lúc rồi nhẹ nhàng nắm chặt lại.
Cảm giác ưu việt này cùng khoái cảm khi giết một người như gây nghiện vậy, nhịp tim của cô đang đập nhanh hơn, những dã tâm từ trước đến nay chưa từng xuất hiện lại rục rịch muốn trồi lên.

Ở trên đời này, bất cứ một sinh linh nào đều phải tuân theo pháp tắc nên có.

Chức trách của cô là thanh lý tất cả yêu ma quỷ quái trên thế gian này.
Thù hận ở kiếp trước, cô đã thật sự buông xuống được rồi.

Trên thế gian này sẽ không còn có Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm nữa, trong vô vàn sinh linh của lục giới không còn tồn tại dấu vết của hai mẹ con chúng nữa! Phút chốc Tần Nguyễn mở mắt ra, cúi đầu nhìn vào hai bàn tay của mình.

Đôi bàn tay này trắng trẻo đẹp đẽ, sau khi được bảo dưỡng ngày đêm ở nhà họ Hoắc, những vết sẹo trên tay cũng mờ dần.
Sắc mặt Tần Nguyễn ôn hòa, khí chất tao nhã, không hề nhìn ra được thứ khí tràng kinh khủng hơn cả lệ quỷ khi nãy là của cô2.

Sứ giả chỉ nhìn cô một cái rồi nhanh chóng cúi đầu, cơ thể dần dần biến mất trong hành lang.

Hành lang trống trải chỉ còn lạ0i mình Tần Nguyễn và Hàn Khả Tâm nằm co quắp trên mặt đất, đang rơi vào những ký ức của kiếp trước.
“Hàn Khả Tâm, chuyện cũ trước kia coi như xong, tôi và cô không còn gì liên quan đến nhau nữa.”

Nói xong, Tần Nguyễn kéo bộ đồ ngủ mặc trên người rồi đi ngang qua Hàn Khả Tâm đã bị lực Minh Thần cắn nuốt được nửa người.

Hai mắt Hàn Khả Tầm nhìn chòng chọc vào Tần Nguyễn, trong lòng gầm thét.
Mối hận với Tần Nguyễn đã khiến cô ta không thể nào chấp nhận được tất cả những điều này.

“Tôi tuyên bố lời nguyền rủa của cô vô hiệu, đi chết đi.”

Tần Nguyễn nói rất bình tĩnh, những ngón tay xinh đẹp duỗi ra bóp lấy cổ Hàn Khả Tâm.
Cô khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng lên: “Hàn Khả Tâm cô nhìn thấy không? Nhìn thấy báo ứng của tôi không? Thấy con tôi chết thảm như thế nào không? Cô có thấy cô và bà mẹ tốt kia của cô đã làm những chuyện táng tận lương tâm như thế nào không hả?”

Hai mắt Hàn Khả Tâm trợn to, bên trong đáy mắt toát ra sợ hãi, khiếp đảm, bất lực, kiêng kị và tuyệt vọng.

Ngay vừa rồi cô ta được tận mắt nhìn thấy Tần Nguyễn đã chết thảm như thế nào dưới sự tính kế của mẹ con cô ta.
Dù đời này cô ta đã làm rất nhiều việc tội lỗi, nhưng không nên rơi vào hoàn cảnh hồn phách bị tan biến như thế này.

Sai lầm là ở chỗ cô ta không nên tìm đến Tần Nguyễn đã tái sinh, vì có mối thù ở kiếp trước nên cô ta đã bước đi trên con đường tự diệt vong.

Tần Nguyễn đóng cửa phòng lại, cơ thể cô buông lỏng tựa vào cửa phòng, đôi mắt mang theo ánh nhìn phức tạp có vẻ mệt mỏi nhẹ nhàng đóng lại.
Đã là mối thù không chết không thôi thì nói gì đến tha thứ.

Nếu nói kiếp trước Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm quá thông minh thì đúng là không phải.

Chỉ có thể nói kiếp trước hai mẹ con bọn chúng thực sự quá may mắn. Mỗi một bước chúng thiết kế đều cần đến thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ nào cũng đều không thể khiến nhà họ Tần diệt vong.
Không! Mày không thể đi!

Tần Nguyễn, mày phải chết cùng tạo!

Tần Nguyễn, mày là con khốn! Tao nguyền rủa mày chết không yên lành!
Hàn Khả Tâm tức giận đến mức toàn thân phát run, hồn thể bắt đầu trở nên vặn vẹo, tất cả các lớp ngụy trang của cô ta đều biến mất hết, và khuôn mặt gớm ghiếc lộ ra vẻ oán hận xấu xí.

Hai mắt cô ta đỏ bừng như máu, nhìn chòng chọc vào Tần Nguyễn: “Tôi không cam tâm, tôi không cam tâm!!!”

Tần Nguyễn cúi xuống, đôi mắt hung ác nhìn thẳng vào khuôn mặt xấu xí của Hàn Khả Tâm: “Không cam tâm thì sao, cuối cùng rồi cô cũng chết trong tay thôi thôi.”
Tần Nguyễn quả nhiên là khắc tinh của bọn họ!

Hàn Khả Tâm không nói lời nào, cô ta thất thần nằm co quắp trên mặt đất.

Tần Nguyễn cũng không cần cô ta nói gì, cô nhấc chân đi về phía Hàn Khả Tâm.
Đứng trước mặt đối phương, cô lạnh lùng lên tiếng: “Hàn Khả Tâm, biết được những chuyện trước kia rồi, cô cảm thấy tôi sẽ còn để cho cô tồn tại trên thế gian này sao?”

Hàn Khả Tâm tự biết mình sắp chết đến nơi, đừng nói là chuyển kiếp làm người, cho dù là đầu thai làm súc sinh cũng không có cơ hội.

Lúc cô ta nhìn thấy những hình ảnh kia, thì nội tâm ngoại trừ vui sướng hưng phấn, thì chỉ còn lại tuyệt vọng.
Hàn Khả Tâm nhất quyết dùng ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, trong miệng liên tục tuôn ra những lời nguyền rủa độc ác.

Cô ta quát ầm lên: “Tạo hận mày! Tạo hận! Tần Nguyễn! Tao nguyền rủa mày hồn phách tan biến!”

Khuôn mặt trang nhã và bình tĩnh của Tần Nguyễn lộ ra sát ý lạnh lẽo: “Hàn Khả Tâm à, nếu như nguyền rủa có tác dụng thì kiếp trước với những gì tôi nguyền rủa hai mẹ con các người, đã khiến các người chết một vạn lần rồi!”
Cô ta nhoài người về phía trước để tóm lấy Tần Nguyễn, muốn trước khi chết cũng phải kéo theo người chết cùng, nhưng lại phát hiện cánh tay không thể nhấc lên nổi.

Hàn Khả Tâm có cảm giác cơ thể mình như một pho tượng không còn tri giác, tất cả các bộ phận trên cơ thể đều không thể hoạt động, cô ta đã bị đóng đinh tại chỗ.

Tần Nguyễn rũ mắt xuống, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tay chân của Hàn Khả Tâm, cánh tay và bàn chân của cô ta đã hóa thành những điểm đen, nhanh chóng biến mất trong không khí.
Tần Nguyễn dùng thủ đoạn đặc biệt để cô ta nhìn thấy được những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.

Những gì Hàn Khả Tầm nhìn thấy chỉ là cảnh chiếu lại, nhưng đó cũng là những gì mà kiếp trước hai mẹ con bọn chúng đã tự mình trải qua.

Tần Nguyễn đứng khoanh tay dựa người vào vách tường, tư thế thoải mái lười nhác.
Cô cũng rất tức giận, lúc này Hàn Khả Tâm không còn là con người nữa, nên thủ đoạn thô bạo không thể nào giết chết được cô ta, chỉ có thể dùng lực Minh Thần cắn nuốt ba hồn bảy phách của cô ta.

Buông cố của Hàn Khả Tâm ra, trong tay cô ngưng tụ lực Minh Thần và ném về phía gương mặt của đối phương.

Hàn Khả Tâm còn đang định há mồm muốn nói cái gì đó thì giật mình, cơ thể không bị khống chế mà từ từ trở nên cứng ngắc, hơi thở lạnh lẽo thấu xương dần dần xâm nhập vào cơ thể cô ta.
Đây chính là định mệnh.

Cô không thể nào thay đổi được vận mệnh của kiếp trước, chính vì thế mới tồn tại việc tái sinh.

Minh Vương đã đảo ngược thời gian, ơn tái tạo này Tần Nguyễn luôn ghi nhớ trong lòng.
Tần Nguyễn thở một hơi thật dài, sau đó cô đứng dậy đi đến chỗ chiếc giường.

Ngủ một giấc, ngủ dậy rồi thì những suy nghĩ xúc động vừa rồi sẽ không tồn tại nữa.

Đối với cô, quyền lợi tối cao, quyền lên tiếng, quyền sinh quyền sát trong tay đều không quan trọng bằng con.
Hàn Khả Tâm không có cách nào mở miệng, sự thù hận của cô ta không được phát tiết ra ngoài, cơ thể cũng không thể có bất kỳ hành động nào.

Cô ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà Tần Nguyễn bước vào, chờ đợi trong tuyệt vọng, trong lòng vô cùng hoảng sợ rằng dấu vết cuối cùng của mình trên thế gian này sẽ biến mất.

Vong hồn của Hàn Khả Tâm bị cắn nuốt từng chút từng chút một, những điểm đen phiêu đãng trong hành lang, bị gió ngoài cửa sổ bay vào thổi tan.
Có vẻ hai đứa bé cũng vô cùng phấn khích, chúng dành cả đêm để thể hiện sự tồn tại của mình.

Cũng không biết tại sao bọn chúng lại vui vẻ như vậy.

Nằm ở trên giường, Tần Nguyễn hơi nghiêng người, cô cụp mắt xuống nhỏ giọng thì thầm với hai đứa bé trong bụng: “Ngoan nào, ngày mai là mẹ có thể đưa các con đi tìm ba rồi.”

Hai đứa trẻ giống như nghe hiểu, chỉ một giây sau là không có động tĩnh gì nữa.

Trong căn phòng ngủ tối om, Tần Nguyễn cong môi cười.

Chẳng biết là trùng hợp hay hai đứa trẻ thật sự có cảm ứng tâm linh với cô nữa.