Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 455: Tần nhị thiếu bị một con mèo bắt cóc?



Cho đến khi ở chung mấy tháng nay, năng lực và sự thần bí trên người Tần Nguyễn, cùng việc cô khiến chủ nhân của bọn họ 1được sống một cách thực | sự, đã dần dần khiến người của Ám Bộ bắt đầu tin phục.

Chuyện này là công lao của ba 2người Hoắc Xuyên, Hoắc Chi và Hoắc Khương.

Bọn họ là thủ lĩnh ám vệ của nhà họ Hoắc, thái độ của họ đối với Tần7 Nguyễn chính là thước đo chiều gió của đám người bên dưới. Ánh mắt của Bối Cận Châu rơi vào bóng dáng gầy gò của Tần Nguyễn đứng ở phía trước.

Hắn lên tiếng đề nghị: “Hoắc phu nhân, việc Tần nhị thiếu bị mất tích đã xác định là không có quan hệ gì với câu lạc bộ Dạ Tước của chúng tôi, mà chuyện này có hơi kỳ lạ, cô cần tôi giúp báo cảnh sát không?”

Tần Nguyễn nghe ra được giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác của đối phương, cô cũng không quay đầu lại mà nói: “Không cần!”
Tần Cảnh Sầm đi đến bên cạnh cô, anh thì thầm: “Nguyễn Nguyễn, có phải có quan hệ với những thứ kia không?”

Chuyện em hai của anh ta tự dưng biến mất quá quỷ dị, loại dị tượng này khiến anh ta không thể không liên hệ với các sự kiện siêu nhiên.

“Cũng gần như vậy.” Giọng Tần Nguyễn rất lạnh.
Trên khuôn mặt thô ráp của Hoắc Xuyên lộ ra một tia7 giễu cợt, anh ta giễu cợt Bối Cận Châu, cũng là giễu cợt chính bản thân mình cách đây mấy tháng.

“Tôi nhớ ra r2ồi!”

Thẩm Tuấn Kiệt đột nhiên hét lên.
“Phu nhân, cẩn thận dưới chân.”

Hoắc Xuyên ở bên cạnh nhắc nhở Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn cúi xuống nhìn, thấy mình sắp giẫm vào một vũng nước ố vàng, không biết là dấu vết của rượu hay do người khác đái bậy để lại.
Nơi đó là hướng đi vào con hẻm nhỏ chứa đầy rác của câu lạc bộ.

Trong video Tần Muội hơi ngạc nhiên, sau đó cũng nhấc chân đi tìm con mèo trắng.

Trong lúc đi tìm mèo, anh ta tiện thể đi tiểu luôn, kết quả là đột nhiên biến mất.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cô cũng chưa từng nhìn thấy anh hai thích bọn động vật nhỏ.

Tâm tình của Tần Nguyễn rất phức tạp, cô hỏi Sơn Tử: “Anh cũng nhìn thấy con mèo kia?”

Sơn Tử lắc đầu: “Lúc ấy tôi không có ở đó nên không nhìn thấy con mèo, tôi chỉ nghe đám thuộc hạ bên dưới nói lại thôi. Chờ lúc tôi đi ra thì bọn họ đã đánh nhau rồi, nên cũng chẳng để ý có mèo hay không.”
Nơi này ngoại trừ chất đầy rác có thứ mùi gay mũi ra thì còn có một luồng hơi thở u ám rất nhạt.

Là dấu vết tà ma lưu lại ở chỗ này.

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Tần Nguyễn, gương mặt xinh đẹp chuyển thành hung ác, quanh thân cô tràn ra cảm giác áp bách nguy hiểm.
Chắc chắn bọn họ sẽ không tưởng tượng được rằng, ở ngay bên cạnh câu lạc bộ lại có một con hẻm nhỏ dơ dáy bẩn thỉu như vậy.

Mức độ bẩn thỉu ở nơi này khiến Tần Nguyễn như nhìn thấy những con đường trong khu tây mà cô đã sinh sống 18 năm.

Tần Nguyễn giẫm lên rác rưởi trên mặt đất, đủ loại mùi rượu hỗn loạn tràn vào trong mũi cô, trải qua một thời gian dài lên men nên sinh ra thứ mùi gay mũi.
Tiếng mèo kêu vang lên bên tai, đôi lông mi xinh đẹp của Tần Nguyễn khẽ chớp.

Lỗ tai cô giật giật, nghiêng đầu chăm chú lắng nghe.

“Meo, meo...”
Tiếng nói vang dội kích động, thu hút rất nhiều ánh mắt.
Thẩm Tuấn Kiệt vẫn đang bị ám vệ của nhà họ Hoắc khống chế, cậu ta nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt hoảng sợ.

Cậu ta nuốt nước bọt một cái, khẩn trương nói: “Hôm đó, lúc Tần Muội đến quán bar có ôm theo một con mèo màu trắng, cái thằng đấy chẳng biết tốt bụng như vậy từ lúc nào mà lại cảm thấy có hứng thú với mèo.”

Tần Nguyễn nghe vậy mà cau mày, anh hai ôm mèo đến quán bar?
“Được.”

Bối Cận Châu nói với thuộc hạ, bọn họ nhanh chóng tìm ra được đoạn video lúc Tần Muội rời khỏi quán bar.

Tần Nguyễn đi đến trước màn hình, nhìn thấy anh hai cô ôm mèo rời khỏi đám đông.
Tần Nguyễn nhấc chân đi ra bên ngoài câu lạc bộ Dạ Tước.

Sắc trời bên ngoài âm u, trong con hẻm nhỏ rất bừa bộn, vỏ chai rượu ở khắp nơi, trên mặt đất còn có một ít chất lỏng rơi vãi không biết là cái gì.

Câu lạc bộ Dạ Tước xa hoa lộng lẫy, mỗi ngày có rất đông khách hàng là những người có thân phận cao quý tới chơi vui vẻ.
Mèo trắng đột nhiên phát ra một tiếng kêu thê lương, bóng dáng cũng nháy mắt hóa thành hư vô.

Tần Nguyễn đứng trong con hẻm nhỏ, nhanh chóng mở mắt ra.

Ánh mắt cô lạnh lẽo, sắc mặt dữ tợn: “Tìm được rồi!”
Cô đưa lưng về phía đám người Bối Cận Châu, hai tay nhanh chóng bấm quyết, ánh sáng vàng bắn ra từ trong tay cô và nhanh chóng tràn ngập khu vực xung quanh thùng rác, nơi mà tối hôm kia Tần Muội biến mất.

Tần Nguyễn nhắm mắt, bắt giữ dấu vết của tà ma lưu lại trong không khí, muốn từ đó tìm ra dấu vết để lại.

“Meo!”
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào hình ảnh Tần Muội lại biến mất một lần nữa trên màn hình, đôi môi cô mím chặt.

Hoắc Xuyên đi lên trước, thấp giọng hỏi thăm: “Phu nhân, cô có muốn đi qua chỗ con hẻm nhỏ kia để xem có đầu mối gì không?”

“Đi xem thử đi.”
Nó có một đôi mắt màu xanh lục, đồng tử dựng thẳng giống như rắn, khiến người nhìn cảm thấy ớn lạnh.

Ánh mắt của Tần Nguyễn đối đầu với đôi mắt dựng thẳng của con mèo trắng ở trong đầu.

“Meo!!”
Trong ngực anh ta ôm một con mèo trắng.

Con mèo nằm gọn trong ngực của Tần Muội, trông rất ngoan.

Một người một mèo đi ra cửa câu lạc bộ Dạ Tước, bỗng con mèo trắng nhảy lên một cái rơi xuống mặt đất rồi chạy về phía bên phải.
Tần Nguyễn cau mày bước qua vũng nước, giẫm chân lên mặt đất ẩm ướt.

Chiếc thùng rác quen thuộc vừa rồi nhìn thấy ở trên video giám sát nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của Tần Nguyễn.

Cô dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Tần Nguyễn khẽ nhướng mày: “Làm sao cậu biết anh ấy chạy?”

“Có người trong nhóm chúng tôi nhìn thấy cậu ta ôm mèo rời khỏi quán bar.”

Tần Nguyễn quay đầu lại, cô nhìn Bối Cận Châu bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Tôi muốn xem đoạn video lúc anh hai tôi rời khỏi quán bar.”
Thẩm Tuấn Kiệt gật mạnh: “Hôm đó thật ra là tôi chẳng có hứng thú gì với cô nàng mà Tần Muội dẫn tới cả, chủ yếu là do tôi nhìn thấy cậu ta thích một con mèo như vậy nên tự dưng ngứa mắt, muốn mượn cớ gây chuyện thôi.”

Ánh mắt của Tần Nguyễn lạnh như băng: “Sau đó thì sao?”

Cơ thể Thẩm Tuấn Kiệt co rúm lại: “Sau đó chúng tôi đánh nhau, bảo vệ của quán bar kéo chúng tôi ra. Nhóm chúng tôi cảm thấy khó chịu nên định ra bên ngoài quán bar rồi lại tìm Tần Muội tính sổ, ai dè đầu nửa đường cậu ta lại chạy mất.”
Cô không có cách nào tưởng tượng ra được hình ảnh đó.

Sơn Tử đứng ở một bên lấy tay xoa cái đầu trọc, nói xen vào: “Đúng là có chuyện như vậy.”

Ánh mắt của Tần Nguyễn chuyển qua hắn ta.
Hiện tại cô còn chưa thể xác định 100%, nhưng nhìn từ hiện trường có thể thấy, chuyện anh hai cô biến mất phải có 80 – 90% là do tà ma làm.

Bối Cận Châu mang theo thuộc hạ đi tới, hắn dùng chiếc khăn tay sạch sẽ bịt miệng mũi lại.

Hắn nhíu mày đánh giá xung quanh, trong mắt hiện rõ vẻ chán ghét.
Bên trong tiếng nói trầm thấp êm tại lộ ra sát khí.

Trong một tòa nhà chung cư bình thường nào đó, có tiếng mèo kêu ré lên.

“Meo!”

“Meo meo meo!!!”

Tầng sáu.

Cô gái mặc bộ đồ ngủ màu hồng nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết trong nhà thì tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vội bước nhanh từ phòng ngủ ra.