Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 458: Tần nhị thiếu



Bóng Tuyết đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nó tỏ ra thờ ơ trước sự uy hiếp của Tần Nguyễn.

Trong miệng nó phát r1a những tiếng gầm gừ nguy hiểm, ánh mắt dữ tợn nhìn Tần Nguyễn không chớp mắt.Nếu như không chú ý đến dáng đi phóng khoáng thô kệch của anh ta, thì Tần Muội thực sự là nữ thần hoàn hảo trong mắt đàn ông.

Tần Muội chạy đến trước mặt Bóng Tuyết, anh ta thô lỗ nhấc nó từ dưới đất lên.
Chỉ cần Tần Nguyễn ngủ với Tam gia là sẽ chải vuốt khí đen cho anh một lần trước khi đi ngủ.

Cũng không biết lần này anh sẽ đi nước M bao lâu.
Anh ta cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người mình mà cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Tần Nguyễn rũ mắt xuống, thấy Tần Muội đang đứng tần ngần có vẻ khó xử.
Khuôn mặt của Tần Nguyễn rất bình tĩnh, cô gật đầu: “Anh vui là được.”

Tần Muội cười lạnh một tiếng, cầm con mèo đi ra ngoài.
Anh ta nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt vặn vẹo đầy đau đớn.

“Nguyễn Nguyễn?”
Hôm nay mà không trả được thù này, thì quãng đời còn lại sau này của anh ta sẽ phải sống trong bóng ma tâm lý mất.

Yêu Yêu làm sao tránh ra được, trên gương mặt tái nhợt lộ ra vẻ cầu khẩn: “Cậu không thể làm tổn thương Bóng Tuyết!”
“Anh hai!”

Tần Nguyễn đi lên trước, đặt tay lên vai Tần Muội và gọi anh ta.
Bóng Tuyết: “Meo meo meo!!”

“Đệch!” Tần Muội bật ra từ nói tục, anh ta đứng lên.
Bóng Tuyết đột nhiên kêu gào kịch liệt, con mèo giương nanh múa vuốt về phía Tần Nguyễn và Tần Muội, trông vô cùng hung dữ.

Tần Nguyễn quay đầu nhìn nó, đôi môi mỏng hé mở, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Câm miệng!”
Ai mà hiểu được tiếng mèo, nhưng Tần Muội dường như hiểu được, hơi thở giận dữ nhanh chóng lan tràn ra quanh người anh ta.

Phẫn nộ xông lên đầu, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Bóng Tuyết: “Ông đây đường đường là một thằng đàn ông, để các người làm thành như thế này mà mày còn cáu với tao à!”
Tam gia rất buồn bã, nói: “Gối làm sao ôm thoải mái bằng Nguyễn Nguyễn được.”

Giọng anh ngập tràn ý cười, pha chút trêu chọc.
“Không ổn lắm.” Sắc mặt của Tần Muội rất khó coi.

Lớp trang điểm xinh đẹp cũng không thể che được khuôn mặt âm trầm đen nhánh của anh ta.
Trong phòng ngủ tràn ngập yêu khí nồng đậm, Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào Bóng Tuyết và anh hai mình không chớp mắt.

Cô nhìn thấy lúc cái đuôi của Bóng Tuyết quấn quanh cổ tay của anh hai, ở vị trí tiếp xúc của bọn họ xuất hiện một làn sương mù đen dần khuếch tán ra.
“Cậu, cậu không thể làm hại Bóng Tuyết!”

Tần Muội đang bừng bừng khí thế, vừa nhìn thấy Yêu Yêu một cái là sắc mặt tái nhợt.
Tần Muội nhìn thấy em gái, trong mắt anh ta hiện lên tia sáng.

Nhớ lại những gì mình phải chịu đựng hai ngày qua, sắc mặt anh ta biến đổi, gương mặt trở nên dữ tợn vặn vẹo.
Rõ ràng là một quý công tử khiêm tốn điềm đạm, nhưng xét về độ thả thính tán tỉnh thì có mười Tần Nguyễn cũng địch lại được một Tam gia.

Tần Nguyễn chột dạ liếc nhìn mọi người xung quanh, cô cười và nói: “Anh có thể ôm gối ngủ mà.”
Tần Muội bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hung ác dữ tợn nhìn chằm chằm vào Bóng Tuyết, như chỉ muốn lột da rút xương con mèo này.

“Tao cứu mày, tại sao mày lại đối xử với tao như vậy?”
Tần Muội tức quá hóa cười: “Tốt! Tốt lắm! Rất tốt!”

Tay vẫn cầm con mèo, Tần Muội quay người hỏi Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, hôm nay anh muốn ăn thịt mèo, không đem con quỷ này thả vào chảo dầu thì đúng là có lỗi với việc anh phải chịu khổ mấy ngày nay!”
Đôi mắt phẫn nộ của anh ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh biếc cũng đang tức giận của Bóng Tuyết.

“Ông đây đối xử tử tế với mày thế mà mẹ nó chứ, mày lại dám bẫy ông, giờ lại còn kêu gào với ông à, mày thấy ông tính tình hiền lành quá phải không?!”
Tần Muội đã không có cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt được sự phẫn nộ, táo bạo và xấu hổ ở trong lòng mình.

Tần Nguyễn nhìn khuôn mặt ngày càng khó coi của anh hai, cô bèn dịu dàng nói: “Không sao đâu, chúng ta về nhà đã, có chuyện gì về nhà rồi nói.”
“Meo!”

Cùng với tiếng mèo kêu của Bóng Tuyết, miệng Tần Muội cũng phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Tần Muội cúi đầu, bộ váy vẫn còn mặc trên người đập vào mắt, tiếng nghiến răng của anh ta vang lên trong căn phòng yên tĩnh.D

Anh ta chỉ muốn ngay lập tức đánh cho đội chủ tớ kia một trận tơi bời.
“Em biết rồi, sẽ mau chóng về ạ.”

“Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn.”
Nhìn Yêu Yêu chặn đường phía trước mà sắc mặt anh ta trắng bệch.

Nhớ lại những gì mình đã gặp phải trong mấy ngày qua, Tần Muội cố cứng rắn: “Cô tránh ra cho tôi!”
Anh ta đã biết cô gái trước mắt này không phải người, mà là một con quỷ.

Tần Muội sợ quỷ, cực kỳ sợ.
Giọng Tam gia hơi trầm xuống: “Là quyết định đột xuất, nếu không có việc gì thì về sớm một chút, anh muốn dặn dò em một số việc.”

Tần Nguyễn không phát hiện ra, gương mặt hơi ửng hồng do vừa rồi bị Tam gia trêu chọc, lúc này để lộ ra một chút thất vọng.
Tần Nguyễn nhìn thấy vết tích sụp đổ trên gương mặt của Tần Muội.

“Meo ô! Meo meo meo!!!”
Giọng nói trầm thấp êm tai, có chút từ tính của Tam gia vang lên trong điện thoại, truyền vào tại Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn liếc nhìn Tần Muội đang tức giận, cùng Yêu Yêu và Bóng Tuyết ở phía đối diện, cô bình tĩnh nói: “Cũng nhanh thôi, chờ em đưa anh hai về nhà rồi sẽ về.”
Thích mà đem anh ta làm thành cái dạng này à.

Thiên lý ở đâu chứ!
Hồn thể của cô ta không còn ngưng kết được nữa, một số vị trí trở nên nhạt nhòa, sát khí trong cơ thể nhanh chóng tiết ra ngoài, hồn thể trở nên bất ổn.

“Meo ô!”
Bóng Tuyết kêu ầm lên, nó tránh thoát khỏi bàn tay giam cầm của Tần Muội và nhảy đến trên vai Yêu Yêu.

Nó không ngừng gào lên với mấy người Tần Muội, Tần Nguyễn
Anh ta chỉ bị thôi miên tâm trí chứ hồn phách không bị rời khỏi cơ thể, nên anh ta biết rõ tất cả những chuyện xảy ra với mình trong hai ngày qua.

Anh ta thay quần áo ở ngay trước mặt đội chủ tớ này, đội tóc giả, đeo tai mèo, ăn mặc còn... hở hang hơn cả phụ nữ. Làm sao anh ta có thể chấp nhận được chuyện này!
Nhưng phải công nhận rằng, bước chân phóng khoáng của Tần Muội lại có một sức hấp dẫn khó tả khác.]

Tần Muội xách theo con mèo, lúc sắp đi ra khỏi phòng ngủ thì bị Yêu Yêu nhảy ra trước mặt ngăn lại.
Bóng Tuyết dừng bặt, sâu trong cổ họng của nó phát ra những tiếng gừ gừ đầy nguy hiểm.

Tần Nguyễn giơ hai tay đỡ lấy vai Tần Muội, cô lo lắng hỏi: “Anh hai, anh vẫn ổn chứ?”
Tần Nguyễn: “Chuyện gì?”

“Ngày mai anh phải qua nước M, chắc đi khoảng một tuần.”
“Meo!”

Bóng Tuyết kêu lên một tiếng, Tần Muội đang là người gỗ lập tức có động tác.
Tần Nguyễn nghe ra trong giọng nói của anh có tiếng cười rất khẽ.

Cho dù đối phương không có ở trước mặt, Tần Nguyễn cũng có thể tưởng tượng ra được Tam gia đang nở nụ cười rất nhẹ, đôi mắt hoa đào kia đầy vẻ từ bi, giống như mang lòng thương xót chúng sinh, dáng vẻ uy nghiêm thần thánh, không thể xâm phạm.
Cô không hề do dự mà bấm nhận cuộc gọi ngay, sau đó đưa di động lên tại.

“Nguyễn Nguyễn, khi nào em trở về?”
“Không được, không ôm em, anh không ngủ được.”

Tiếng nói dịu dàng lại mập mờ, làm lòng người ngứa ngáy.
Vẻ lo lắng lộ rõ trên gương mặt của Tần Nguyễn, Tần Muội thấy thế thì cũng bớt tức giận hơn, chỉ còn lại cảm xúc nghĩ mà sợ.

Anh ta biến mất hai ngày nhưng không bị đội chủ tớ một quỷ một mèo này giết chết đúng là quá may mắn.
Lúc đứng anh ta còn cao hơn Tần Nguyễn, mặc một chiếc váy ngắn chỉ đủ che qua mông, Tần Muội bước nhanh về phía Bóng Tuyết.

Khi anh ta bước đi, mái tóc dài bồng bềnh bay lên.
Hai cái đuôi lông xù trắng muốt dựng thẳng lên, lắc lư trong không trung.

Mấy cái đuôi này quá đáng yêu, khiến người ta nhìn là chỉ muốn vuốt ve.
“Meo! Meo meo!!”

Bóng Tuyết kêu lên hai tiếng với Tần Muội, âm thanh rất cao, nghe không còn tức giận như vừa nãy.
“Meo! Meo meo!!!”

Bóng Tuyết kêu vài tiếng đáp lại, tựa như đang đồng ý với lời nói của Tần Muội vậy.
Bóng Tuyết uyển chuyển đi tới.

0Đôi mắt màu xanh lục của nó nhìn chằm chằm vào Tần Muội đang ngồi bên cạnh giường, nó nhảy lên, vững vàng hạ cánh xuống giường.
Tam gia đột nhiên phải ra nước ngoài, vậy sát khí màu đen trên người anh phải làm sao đây, nó có tra tấn khiến anh đau đớn không.

Mỗi khi trời tối, khí đen trên người anh sẽ quấn lấy khí tím và gây ra tổn thương không thể cứu vãn cho cơ thể anh.
Thế này là đồng ý thỏa hiệp, nó không còn lựa chọn nào khác.

Tần Nguyễn dịch người sang một b2ên, để lộ ra Tần Muội hai mắt vô thần, vẻ mặt đờ đẫn đang ngồi trên giường.
“Ôi!” Gương mặt đờ đẫn của Tần Muội dần khôi phục lại sự sinh động.

Khuôn mặt trang điểm theo phong cách mèo của anh ta nhăn lại, vẻ mặt đau đớn, lông mày nhíu vào nhau.
Bước đi của anh ta rất rộng, làm chiếc váy ngắn cũn cỡn đung đưa theo mỗi bước đi, nhìn rất cay mắt.

Bọn Hoắc Xuyên không đành lòng nhìn thẳng, mà vẻ mặt của Tần Nguyễn càng khó tả.
Anh ta cứng đờ chuyển động cổ, đôi mắt dại ra nhìn thẳng vào cặp mắt xanh lục lấp lánh của Bóng Tuyết.

Trước ánh mắt chăm chú của Tần Nguyễn, Hoắc Xuyên và Yêu Yêu, cái đuôi của Bóng Tuyết dần dần phân nhánh, biến thành hai chiếc đuôi.
“Anh hai, anh hai ơi?”

Tư thế ngồi đoan trang của Tần Muội nhanh chóng thả lỏng ra.
Đáng tiếc đây không phải là con mèo bình thường, mà là một con yêu tinh mèo có lực sát thương cực mạnh.

Hai cái đuôi của Bóng Tuyết quấn lên cổ tay Tần Muội.
Yêu Yêu giữ Bóng Tuyết nằm sấp trên vai, nhân cơ hội này nhanh chóng rút lui khỏi phòng.

Tần Nguyễn cất điện thoại và đi đến bên cạnh Tần Muội: “Anh hai, chúng ta đi thôi, ba và anh cả rất lo lắng cho anh đấy.”
Yêu Yêu trách móc: “Bóng Tuyết không phải cố ý, nó chỉ là rất thích cậu thôi mà.”

Tần Muội nghe vậy thì bùng nổ: “Thích? Ông đây không thèm nhé!”
Tam gia cười nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: “Ừ, sắc trời không còn sớm nữa, em nhớ về sớm.”

Tần Nguyễn liếc nhìn đồng hồ, đã qua giờ ăn cơm từ lâu.
Tần Nguyễn hơi cau mày: “Sao vội thế?”

Lúc cô rời khỏi nhà, Tam gia cũng chưa hề nói muốn đi tới nước M.
Tần Nguyễn nói không lại anh: “Em không thèm nghe anh nói nữa, cúp máy đây.”

Tam gia vội vàng lên tiếng trấn an: “Đừng tắt, thôi không đùa em nữa, anh nói cho em biết một chuyện.”
Khi hai bên đang giằng co, bỗng dưng có tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Tần Nguyễn lấy điện thoại ra xem thì thấy màn hình hiển thị số của bên nhà họ Hoắc.
“Dạ.”

Tần Nguyễn cúp điện thoại, mặt hơi nhăn lại.
Tần Muội tiến lên muốn bắt lại Bóng Tuyết, nhưng Yêu Yêu nhanh chóng bay đi, cơ thể nhẹ nhàng rời khỏi chỗ vừa rồi.

“Cô đưa nó đây cho tôi, tôi không giết chết nó thì khó mà xả được cơn giận này!”
Cô biết giờ này Tam gia thường đi tắm một cái rồi đi ngủ.

Tần Nguyễn nói xin lỗi: “Tam gia đi nghỉ ngơi sớm đi, không cần chờ em đâu.”
Cảnh tượng xấu hổ khiến người ta không thở nổi này thực sự khiến tâm trạng Tần Nguyễn hơi phức tạp. Cô lên tiếng ướm lời: “Hay là anh thay bộ quần áo khác rồi chúng ta hãy rời đi?” “Không muốn!” Tần Muội không hề nghĩ ngợi mà từ chối ngay.

Tần Nguyễn mở to mắt, không hiểu tại sao anh hai lại từ chối.