Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 461: Yêu tinh mèo hai đuôi tìm đường chết, nguyễn nguyễn thù rất dai



Tần đại thiếu làm sao không nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói của em gái, trong đầu anh có một suy đoán, nhưng lại không dám xác định.

Tay anh1 vẫn còn chỉ vào cô gái ngồi ở trong xe, giọng khàn khàn hỏi: “Cô gái này là A Muội?”

Tần Nguyễn mỉm cười gật đầu với anh. Lúc nãy khi Tần Muội nhìn thấy Yêu Yêu, tuy sợ hãi đấy, nhưng vẫn có suy nghĩ muốn báo thù.

Cho nên có thể thấy được, chuyện bị bắt mặc đồ con gái còn làm Tần Muội khó mà chịu đựng hơn cả việc gặp quỷ.

Cửa xe chỗ ghế phụ được đẩy ra từ bên trong.
Tần Muội với mái tóc đen dài và hai cái tai mèo lông xù dựng thẳng trông rất dễ thương trên đầu, xuất hiện trong tầm mắt của Tần Cảnh Sầm và Tần Nguyễn.

À thì, anh cả, Nguyễn Nguyễn à, tóc của em phải làm sao bây giờ?”

Tần Muội đã thay sang bộ đồ thể thao bình thường, cũng lau sạch lớp trang điểm trên mặt, đã lấy lại được thần thái nam tính.
Tần Nguyễn đi đến trước cửa xe, đưa tay ra sờ mái tóc đen óng mượt đến mức làm phụ nữ nhìn thấy cũng phải hâm mộ của Tần Muội.

Cô cảm thán: “Thôi cứ tạm như vậy đi đã, rồi em sẽ nghĩ cách.”

Xem ra, cô còn phải tự mình đi tìm con yêu tinh mèo Bóng Tuyết kia mới được.
Bây giờ anh ta dừng động tác thì hai cái tai kia cũng trở lại bình thường.

Để kiểm chứng phỏng đoán trong lòng, Tần Cảnh Sầm lại kéo mạnh tóc Tần Muội.

Quả nhiên, cặp tại lông xù màu hồng phấn kia lại rung lên lần nữa.
Tần Muội đang ngồi ở trong xe, vô thức nhìn theo tiếng gọi.

“Tách tách!”

m thanh chụp ảnh vang lên trong đêm tối.
Nuôi con trai gần 20 năm, quay đi quay lại nói cho ông ấy biết là nuôi con gái thì ai mà chịu nổi.

“Tần Muội, nhìn sang bên này!”

Bên ngoài xe đột nhiên vang lên giọng nói đáng ghét quen thuộc.
Ban ngày trời mưa, ban đêm bầu trời đầy sao lấp lánh, cô cũng không biết mưa tạnh từ lúc nào.

Nghe được tiếng hỏi thăm đầy lo lắng của anh cả, Tần Nguyễn thở dài: “Anh hai bị yêu tinh bắt cóc, tuy chúng không làm chuyện gì gây tổn thương đến anh ấy, nhưng về mặt tâm lý có gây ra bóng ma nào hay không thì chưa thể biết được.”

“Kẻ bắt cóc anh hai là một con yêu tinh mèo hai đuôi, nó mang anh hai đến chỗ chủ nhân đã chết của nó, sau đó hại chủ tớ đổi quần áo cho anh hai thành như thế này. Lúc em gặp được anh hai, trông anh ấy không khác gì con búp bê xinh đẹp. Anh à, anh cũng nhìn thấy dáng vẻ này của anh hai rồi đấy, có mấy người đàn ông có thể chấp nhận được việc mình biến thành như thế này chứ.”
Anh ta không hiểu rõ lắm về Lục Dịch Trần nên cũng không biết đối phương có dùng ảnh chụp làm ra chuyện gì hay không.

Tần Nguyễn nhìn vẻ mặt lo lắng của anh cả thì biết anh ta đang suy nghĩ gì.

Cô cười trấn an: “Anh cả yên tâm đi, anh ta sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi cho anh hai đâu.”
Anh ta cắn răng nói: “Không giống ai!”

Sau đó quay người đi vào trong nhà, lấy quần áo cho Tần Muội.

Không chỉ Tần Muội lo lắng cha mình tức quá lại gây nguy hiểm đến tính mạng, mà Tần Cảnh Sầm cũng lo lắng trái tim của cha không chịu nổi.
Thấy Tần Muội vào xe thay quần áo, Hoắc Xuyên rất tinh ý đi xuống xe, đứng ở bên cạnh xe và không liếc mắt nhìn.

Trong lúc chờ đợi Tần Muội thay quần áo, Tần Cảnh Sầm hỏi Tần Nguyễn: “Đã xảy ra chuyện gì với A Muội vậy?”

Tần Nguyễn ngửa đầu nhìn bầu trời đêm quang đãng.
Tần Nguyễn tựa người vào xe, giọng khá bình tĩnh, cô nói: “Lục nhị thiếu, Lục Dịch Trần.”

“Là cậu ta à.” Mặt Tần Cảnh Sầm khẽ biến sắc.

Bọn họ không đụng vào nỗi nhà họ Lục, nhưng Tần Muội bị đối phương chụp được cái dáng vẻ này, đúng là làm người ta khó chịu thật đấy.
Tần đại thiểu vừa cầm quần áo đi tới đã nghe thấy em trai mình nói bậy.

Tần Muội ấm ức phàn nàn với anh trai: “Anh, em bị người ta chụp hình!”

Tần Cảnh Sầm cau mày, sắc mặt trầm xuống: “Ai?”
Tần đại th2iếu từ trước đến nay luôn ôn tồn lễ độ mà cũng phải chửi thề một tiếng.

Anh lên cơn giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô gái ngồi ở trong 7xe... Không, là Tần Muội mới đúng.

Khuôn mặt của Tần Cảnh Sầm âm trầm, giọng trầm thấp đến đáng sợ: “Tần Muội, em xuống xe ngay cho anh!”
“Em không!”
Chờ đến lúc Tần Muội xuống xe thì đối phương đã sớm chạy mất dạng.

Anh ta quát ầm lên theo hướng Lục Dịch Trần rời đi: “Mẹ cái tên Lục Dịch Trần khốn kiếp này, đừng để rơi vào tay bản thiếu gia!”

“Giữ miệng sạch sẽ một chút đi, học hành nhiều năm như vậy để cho chó ăn à?!”
“Không có thì tốt.”

Tần Cảnh Sầm đưa bộ quần áo trong tay cho Tần Muội, anh ta nói, giọng ghét bỏ: “Mau thay quần áo đi!”

Tần Muội ôm quần áo rồi vào bên trong xe.
Anh ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào hai cái tại đang rung rung trên đầu em trai mình, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Bình thường, loại tại giả dùng để trang trí này hẳn là sẽ không rung mới đúng.

Nếu như tại có lắp cảm biến điện tử thì nó sẽ không rung theo nhịp khi anh ta kéo tóc như vậy.
Mắt Tần Muội long lên sòng sọc, chỉ muốn xông lên cắn chết anh ta.

Lục Dịch Trần bình tĩnh cất điện thoại đi, sau đó giơ ngón tay thối lên với Tần Muội.

Lúc Tần Muội sắp nổi bão, anh ta quay người nhanh chóng chạy lên chiếc xe thể thao rồi phóng vụt đi.
Chỉ có điều mái tóc và đôi tai thỉnh thoảng rung rung của anh ta khiến cho người ta có một cảm giác cực kỳ không hài hòa.

Tần Cảnh Sầm không biết rõ tình hình nên giọng nói không vui lắm: “Tháo tóc giả ra, cái này mà còn cần người khác giúp em à?”

Tần Muội khóc không ra nước mắt: “Nếu có thể tháo xuống được thì em đã tháo từ lâu rồi.”
Lục Dịch Trần đứng cách đó không xa đang cười híp mắt nhìn màn hình điện thoại di động, trên đó là hình ảnh mái tóc dài của Tần Muội che đi nửa khuôn mặt, để lộ ra một bên sườn mặt.

Gương mặt này quá ngây thơ, quá làm cho người ta muốn phạm tội.

“Lục Dịch Trần, anh muốn chết rồi!”
Trong cái dáng vẻ này của anh hai, khẳng định là do nó giở trò quỷ rồi.

“Làm sao lại không tháo xuống được.”

Tần Cảnh Sầm không tin, đưa tay ra kéo tóc của Tần Muội.
Lực kéo của anh ta khá mạnh, vừa giật một phát khiến Tần Muội đau điếng.

“Đau đau đau!! Anh cả à, anh nhẹ tay thôi! Đau chết mất!!”

Tần Cảnh Sầm dừng tay lại.
Tần Muội ôm chặt lấy ghế ngồi phía trước, liều chết không chịu nghe theo.

Tần đại thiếu tức giận đến mức sắc mặt cũn2g trở nên xanh xám, anh ta không thể ngờ được em trai mình lại có loại đam mê này.

“Tần Muội, đừng có mà khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh.” <0br>
Tần Muội biết tính tình của anh cả, cũng biết từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ nương tay với mình.
“Anh cả! Anh định mưu sát em trai ruột đấy à! Đau! Đau quá! Tay anh nhẹ thôi!!”

Tần Muội gào ầm lên, dùng hai tay nắm chặt tay của Tần Cảnh Sầm, bảo vệ tóc, phòng ngừa anh trai lại tập kích phát nữa.

Tần Cảnh Sầm nhíu mày, cảm nhận nhiệt độ từ cái tại truyền đến, khuôn mặt tuấn tú nhất thời ngây ra.

Bất kể là xúc cảm hay nhiệt độ, nó đều không giống tại giả.