Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 467: Tâm tính của một người trẻ tuổi vừa phức tạp vừa trong sáng



Tần Nguyễn bước tới, chạm vào đường tua rua trên váy, trong mắt toát lên sự yêu thích.

Cô thấp giọng cảm thán: “Thậkt đẹp.”

Phần tua rua nhạt màu có vẻ đẹp của nắng sớm chiếu trên tuyết, giữa sắc và mây, mang vẻ đẹp sáng lóng lánhc như pha lê.Ánh mắt của Tam gia đảo qua trên người Tần Nguyễn, thấy cô vẫn để tóc ướt thì hơi nhíu mày.

“Sao em không sấy khô tóc?”

Tần Nguyễn lắc lắc cổ tay: “Tay em mỏi.”
Tần Nguyễn nheo mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lâm Hạo, nhìn thế nào cũng cảm thấy vẻ mặt này rất đáng ăn đòn.

Không biết nhớ tới cái gì, mặt cô chợt biến sắc: “Không phải là Tam gia giấu tôi, có những người phụ nữ khác ở bên ngoài, muốn anh hỗ trợ trông nom đấy chứ?”

Sắc mặt Lâm Hạo bỗng nhiên thay đổi.
“Bữa tiệc mà nhà họ Lục tổ chức lần này là để ăn mừng Lục Hàn chính thức bước chân vào nội các. Em có quen biết với cả Lục Hàn lẫn Lục Dịch Trần, nếu như không muốn trò chuyện cùng các gia tộc khác thì em hoàn toàn có thể không cần để ý tới bọn họ.”

“Trông em sẽ rất đẹp trong bộ váy này, cũng là người xuất hiện rực rỡ nhất trong bữa tiệc. Em dành chút thời gian đến nhà họ Lục trình diện một chút, nếu không muốn ở lại đó thì quay về, được không?”

Mặc dù đã thỏa hiệp, nhưng Tam gia vẫn không nhịn được mà muốn đẩy Tần Nguyễn đi về phía trước.
Sau mấy lần tiếp xúc, người này đã từng trợ giúp cô.

Ngay đêm nay, cô vì Yêu Yêu và Bóng Tuyết mà còn làm phiền đến anh ta.

Hoắc Vân Tiêu đẩy Tần Nguyễn tiến vào phòng tắm: “Em đi tắm một cái rồi nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh ta đi vượt qua người Tần Nguyễn đến trước sô pha, cầm lấy chiếc áo khoác tối hôm qua Tam gia để ở dưới nhà.

Lâm Hạo cầm áo khoác đi đến sau lưng Tần Nguyễn và phủ lên người cho cô.

Anh ta lùi về phía sau một bước, nhẹ nhàng nói: “Trước khi Tam gia đi đã ra lệnh cho tôi lúc nào cũng phải đi theo sát bên cạnh cô, nếu cô mà xảy ra chuyện gì là tôi sẽ xong đời.”
Chẳng mấy chốc anh cầm máy sấy đi tới, đỡ Tần Nguyễn ngồi dậy.

“Sấy tóc cho khô đi đã, để thế này ngủ không thoải mái đâu.”

Tần Nguyễn ôm chắn ngồi dậy, cô phàn nàn: “Phiền phức lắm.”
Đêm hôm qua, hình như là cô ngủ quên khi Tam gia đang sấy tóc cho mình.

Đã lớn như vậy rồi mà cô chưa bao giờ trải nghiệm được người ta chăm sóc cẩn thận như vậy.

Từ cái ăn đến cái mặc ở nhà họ Hoắc, tất cả mọi thứ đều được quan tâm chu đáo.
Lộng lẫy, thanh lịch, vừa có khí chất lại đoan trang.

Gần như không có người phụ nữ nào có thểa cưỡng lại được nó.

Hoắc Vân Tiêu đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, anh ôm lấy vòng eo hơi phồng lên của cô, nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng dưới.
Tần Nguyễn lườm anh ta một cái, cô hỏi: “Tam gia đi lúc nào vậy?”

“Trời còn chưa sáng ngài ấy đã đi rồi, chắc khoảng hơn 5 giờ.”

Lâm Hạo vừa đáp vừa đi về phía Tần Nguyễn.
Giọng nói quen thuộc vang lên ở phía sau.

Tần Nguyễn quay đầu nhìn thấy Lâm Hạo mặc bộ vest nghiêm túc, đang kinh ngạc nhìn cô.

Cô cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện mình đang mặc bộ đồ ngủ cùng một kiểu dáng với Tam gia.
Tần Nguyễn đi vào phòng tắm, nhìn thấy bồn tắm đã được xả đầy nước, trong lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua.

Cô cảm thấy vui mừng vì sự tri kỷ của Tam gia và cũng thấy cảm động trước sự chăm sóc quan tâm của anh dành cho cô.

Khi Tần Nguyễn bước ra khỏi phòng tắm, cô mặc bộ đồ ngủ cùng một kiểu với Tam gia, cô nhìn thấy anh đang dựa vào thành giường, lật xem sách trên tay.
Hoắc Vân Tiêu đỡ lấy cơ thể của Tần Nguyễn rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống, để cô thoải mái nằm trên giường.

Lúc Tần Nguyễn mở mắt ra thì trời đã sáng rõ.

Cô lơ mơ đưa tay quờ sang bên cạnh, quả nhiên người đã không còn ở đây nữa.
Tần Nguyễn: “Còn gì nữa?”

Tối hôm qua Tam gia nói Hoắc Xuyên giao những việc trong tay cho Lâm Hạo, thì không có khả năng chỉ là những thứ này được.

Lần này Lâm Hạo cười rất ranh mãnh: “Còn nữa thì không phải là việc mà phu nhân cô có thể biết rồi.”
Chỉ là bộ quần áo quá mỏng, hơi lộ ra đường cong.

Ánh mắt của Lâm Hạo lại quá mức kinh ngạc, khiến Tần Nguyễn nhíu mày: “Anh nhìn cái gì đấy?”

Lâm Hạo nheo mắt, gương mặt lộ ra vẻ trêu tức: “Cô gái nhỏ đã lớn thật rồi.”
Suy nghĩ là có chỗ cho thương lượng rồi.

Hoắc Vân Tiêu mỉm cười, thầm nghĩ đúng là một cô bé, còn phải dỗ dành mới được.

Sở dĩ Tần Nguyễn cân nhắc chuyện đi đến bữa tiệc là bởi vì Lục Hàn.
Anh thật sự không biết nên nói Tần Nguyễn không có lòng cảnh giác đối với anh, hay cô là người không tim không phổi đây.

Đôi khi sự tin tưởng của cô khiến Hoắc Vân Tiêu cảm thấy khó hiểu, nhưng khi Tần Nguyễn thỉnh thoảng tỏ ra cảnh giác thì lại để cho anh nghi ngờ sự tin tưởng trước đó đều là giả.

Đây có thể là tâm tính của những người trẻ tuổi, vừa phức tạp vừa trong sáng.
Anh muốn đẩy Tần Nguyễn từng bước lên một độ cao mà ai cũng phải ngước nhìn.

Tần Nguyễn không biết ý tốt của Tam gia, cô thu tay lại.

“Để em suy nghĩ một chút đã.”
Hoắc Vân Tiêu rũ mắt xuống, thấy mí trên mí dưới của Tần Nguyễn đang đánh nhau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, anh biết là cô thật sự rất buồn ngủ.

Tam gia cũng không nói gì mà im lặng sấy khô tóc cho Tần Nguyễn.

Trong lúc này, cơ thể của Tần Nguyễn chậm rãi buông lỏng, tựa vào phần cơ bụng rắn chắc của Hoắc Vân Tiêu.
Lúc Tần Nguyễn đi xuống lầu, đám người hầu đi ngang qua đều cung kính chào cô.

Cô đứng ở trong phòng khách nhìn người hầu ra vào nhưng không tìm được một bóng dáng quen thuộc.

“Phu nhân, đang tìm cái gì vậy?”
Đôi mắt cô đã hoàn toàn nhắm lại, hô hấp cũng dần trở nên đều đều.

Hoắc Vân Tiêu vô cùng có kiên nhẫn sấy khô tóc cho cô. Anh buông máy sấy xuống, nhìn Tần Nguyễn đã ngủ say đến mức hoàn toàn không có ý thức.

Hoắc Vân Tiêu nhìn thấy cảnh này mà không khỏi nở nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa dung túng.
Cô đi đến bên giường, vén chăn lên rồi nằm xuống.

Thấy cô không có ý định sấy khô tóc.

Hoắc Vân Tiêu thở dài, anh đứng dậy, xuống giường và đi vào phòng tắm.
Anh ta dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn chăm chú vào sắc mặt nghiêm túc của Tần Nguyễn mà không nói lên lời: “Đầu óc cô đang suy nghĩ cái gì vậy, từ trước đến nay Tam gia không gần phụ nữ, cô không biết sao?”

Tần Nguyễn chế nhạo: “Tôi làm sao mà biết được, tôi và Tam gia cũng mới quen biết nhau được bốn tháng thôi.”

Nếu như tính luôn cả kiếp trước, thì bọn họ mới chỉ ở bên nhau được hơn bốn tháng.
Lúc Tam gia đi cũng không nói với cô một tiếng.

Tần Nguyễn cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, cô ngồi dậy, mái tóc dài mượt mà xõa tung ở trên người cô.

Đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa trên vai, cô khẽ cau mày.
Khóe môi Lâm Hạo giật giật, anh ta nói với Tần Nguyễn: “Khu hình phạt vẫn luôn nằm dưới sự khống chế của Tam gia và do Hoắc Xuyên quản lý. Lần này Tam gia và Hoắc Xuyên đều đi cả, nên bọn họ giao một số việc ở khu hình phạt cho tôi xử lý, chỉ là một chút việc nhỏ thôi.”

Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn nhếch lên: “Nói luôn đi có phải xong không, cũng chẳng phải việc to tát gì.”