Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 471: Đánh ngất xỉu, trói lại, mở chú đại bi



Nếu Tần Nguyễn không hiểu tính toán của Tam gia thì đúng là cái đầu của cô chỉ dùng để trang trí.

Thế này là Tam gia đang 1ép cô không được làm cá ướp muối, muốn để cô nhúng tay vào chuyện của nhà họ Hoắc. Hôm nay câu lạc bộ Dạ Tước xa hoa sang trọng tiếp đón một nhóm khách quý không mấy thân thiện.

Trùng hợp làm sao, hôm nay vẫn là ca trực của quản lý Vương.
Ám vệ: “Đánh ngất xỉu, trái lại, mở chú Đại Bi ạ.”

“...” Khóe môi Tần Nguyễn giật giật.
Ánh mắt của quản lý Vương nhìn chằm chằm vào bụng của Tần Nguyễn cứ như nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm vậy, bước chân gã liên tiếp lùi về phía sau.

Cho đến khi người gã dựa vào quầy bar, không thể lùi tiếp được nữa mới thôi.
Tần Nguyễn đứng trước mặt quản lý Vương, trên gương mặt nở một nụ cười thân thiện, trông thái độ có vẻ muốn nói chuyện lâu với gã.

Quản lý Vương đổ mồ hôi đầy đầu.
Vì lúc đó cô hoàn toàn không biết đây là một cái bẫy mà Tiêu Dục Kiệt giăng ra để nhằm vào Kiều Hi.

Khi Tần Nguyễn còn do dự, tay ám vệ lại nói ra thêm một câu kinh người: “Phu nhân, lúc nãy thiếu gia Kiều Hi đã ra khỏi nhà rồi ạ. Vì để phòng ngừa thiếu gia lỡ hẹn mà cậu chủ Lưu đã mời thiếu gia đến câu lạc bộ Dạ Tước sớm.”
Rõ ràng là người trưởng thành, vậy mà lại hành động như một đứa trẻ, Tần Nguyễn đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn rồi.

Cô cảm thấy cần phải cho Kiều Hi hiểu được một chút thế nào là lòng người hiểm ác.
Sắc mặt của Tần Nguyễn dần chìm xuống, ánh sáng trong đôi mắt sâu thẳm càng thêm kinh người.

Tay ám vệ hỏi vào trong điện thoại: “Thiếu gia Kiều Hi đang ở đâu?”
“Chuẩn bị xe, đi cho thiếu gia Kiều Hi của chúng ta một bài học nhớ đời!”

Biết chuyện Kiều Hi đang ở ngoài ăn chơi sung sướng với người ta, Tần Nguyễn tức giận.
Cô uyển chuyển hỏi ám vệ: “Ngoài biện pháp thô bạo như vậy ra, thì còn có những biện pháp nào khác không?”

“Với tính cách của thiếu gia Kiều Hi thì chỉ có biện pháp này là hiệu quả nhất.”
Đôi môi nhợt nhạt của cô mím lại thành một đường thẳng, gương mặt biểu hiện dữ tợn.

Ám vệ liếc nhìn vẻ mặt của phu nhân, trong lòng thầm mặc niệm cho thiếu gia Kiều Hi.
Lần này ám vệ bấm gọi vào số của đồng bạn, đối phương nhanh chóng bắt máy.

Cuộc gọi không để loa ngoài, nhưng lúc điện thoại được kết nối thì có những tiếng nhạc xập xình ồn ào chói tai phát ra từ ống nghe.
“Câu lạc bộ Dạ Tước, thiếu gia đang ở trong phòng 8888 cùng với cậu chủ Lưu và một đám người nữa, giờ bọn họ đang uống rượu.”

Từng lời ám vệ ở đầu bên kia điện thoại nói đều truyền rõ ràng vào tại Tần Nguyễn.
Quản lý Vượng dịch sang bên trái, kéo dài khoảng cách với Tần Nguyễn

“Mời cô đi cùng tôi sang bên này.”
Anh ta gọi liên tiếp mấy cuộc nhưng Kiều Hi đều không nghe máy.

Tần Nguyễn nheo mắt, bên trong đôi mắt cô có mưa gió nặng nề phủ xuống: “Gọi cho ám vệ đi theo bên cạnh Kiều Hi, tôi phải biết vị trí cụ thể hiện giờ của cậu ta!”
Cô cũng tức giận với cả Tam gia vì chẳng nói với cô một tiếng và còn tức giận vì Kiều Hi có lớn mà không có không

Kiều Hi có gia thế không tầm thường, từ nhỏ đến lớn luôn được sống trong nhung lụa, hiện tại cậu ta đang rất cần một ai đó cho cậu ta một bài học sống động về sự hiểm ác của lòng người.
Bữa tiệc của nhà họ Lục, Kiều Hi bị nh2à họ Tiêu tính kế, đều ném hết cho cô xử lý.

Tần Nguyễn hít sâu một hơi, ánh mắt của cô nhìn tay ám vệ cũng có chút tức g7iận: “Anh biết chuyện này từ lúc nào?”
Câu trả lời của ám vệ rất dõng dạc.

Tần Nguyễn nhíu mày: “Anh nói tôi nghe xem.”
Tần Nguyễn nghi ngờ hỏi lại: “Đánh ngất xỉu rồi trói lại thì tôi có thể hiểu được, nhưng tại sao lại mở chú Đại Bi?”

Vẻ mặt của tay ám vệ thoáng mất tự nhiên: “Nhị gia chế thiếu gia Kiều Hi quá ồn ào nên bảo mở chú Đại Bi để giúp thể xác và tinh thần khỏe mạnh, cũng giúp che đi tiếng ồn ào của thiếu gia Kiều Hi ạ.”
“Cô đừng trêu ghẹo tôi!” Quản lý Vương vội vàng xua tay: “Có chuyện gì xin cô cứ nói một tiếng, chứ đừng giễu cợt tôi.”

“Nghe anh nói kia, tôi thực sự vừa nhìn thấy anh đã thấy thân thiết mà.”
Tần Nguyễn nhanh chân bước về phía quản lý Vương, trên mặt cô nở một nụ cười thích thú.

“Quản lý Vương, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Chủ nhân và Nhị gia dụng túng cho thiếu gia Kiều Hi đã quá lâu, sợ là lần này thiếu gia phải chịu khổ rồi.

Anh ta không giống ba vị thủ lĩnh ám vệ, có thể đi theo bên cạnh chủ nhân và đã từng được nhìn thấy sự hung tàn của thiếu phu nhân.
Ám vệ vội vàng cúi đầu, sợ hãi nói: “Phu nhân, từ xưa tới nay thiếu gia Kiều Hi vẫn luôn làm việc như vậy, chúng tôi không ngăn được.”

“Vậy sao anh không nói sớm?!”
Với tính cách của Kiều Hi mà bắt cậu ta nghe chú Đại Bi thì còn kinh khủng hơn cả việc đòi mạng của cậu ta.

Trong lòng Tần Nguyễn không khỏi cảm thấy đồng tình với Kiều Hi, trong một giây.
Gã đứng trước quầy lễ tân, đang dặn dò nhân viên đưa các vị khách quý lên lầu thì thấy Tần Nguyễn cầm đầu bảy, tám người khí thế hung hãn, ung dung bước vào trong.

Cho dù là cái khí thế kia, hay là dáng vẻ không mấy thân thiện của cô đều giống như đến để đập phá vậy.
Anh ta vừa dứt lời, Tần Nguyễn lập tức nổi giận.

Cô đứng lên, dùng một tay đỡ eo, tay kia chỉ vào mũi tay ám vệ: “Anh nói chuyện dông dài như thế là để kéo dài thời gian với tôi à?!”
Tay ám vệ cũng rất oan uổng, chủ nhân và Nhị gia bảo bọn họ để Kiều Hi muốn làm gì thì làm, chỉ cần không xảy ra chuyện thì mặc cậu ta.

Nhưng anh ta không thể nói ra câu này, nếu không phu nhân lại tưởng rằng anh ta mang chủ nhân ra ép cô ấy.
Nhưng lúc Tam gia xảy ra chuyện ở lễ cưới của nhà Nam Cung, thiếu phu nhân không nể nang gì mà trực tiếp đập phá hiện trường, thì có thể thấy được cô ấy cũng không phải là người có tính tình tốt.

Thiếu gia Kiều Hi rơi vào tay phu nhân, có lẽ còn thảm hơn cả việc rơi vào trong tay chủ nhân và Nhị gia ấy chứ.
Ánh mắt sắc bén của T0ần Nguyễn hơi trầm xuống: “Có biện pháp gì khiến Kiều Hi không thể đến được chỗ hẹn không?”

“Có!”
Quản lý Vương nhìn thấy Tần Nguyễn mà đau cả đầu.

Mặt gã nhăn nhó: “Hoắc phu nhân, sao cô lại đến đây!”
Lớn đúng như vậy rồi mà ra bên ngoài vẫn không để cho người khác bớt lo được một chút nào.

Ám vệ vội vàng lấy điện thoại ra liên hệ với Kiều Hi.
“...” Lâm Hạo trợn tròn hai mắt.

Hai người nghe tay ám vệ nói thế bằng vẻ mặt vô cảm thì như thể họ được nghe câu chuyện kỳ lạ nào đó trên thế giới vậy, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
Gã đưa Tần Nguyễn đến văn phòng.

Tiến vào văn phòng, Tần Nguyễn vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống chiếc ghế phía trước bàn làm việc.
Gã nhìn đám người Lâm Hạo đứng sau lưng Tần Nguyên mà hô hấp cũng chậm lại.

Tần Nguyễn nâng cằm lên: “Tìm một chỗ tâm sự chứ?”
“Từ sáng nay ạ. Cậu Lưu hẹn thiếu gia Kiều Hi đi chơi, người của chúng tôi đã phát7 hiện ra chuyện Tiêu Dục Kiệt chuẩn bị cho đêm nay.”

“Tam gia có biết chuyện này không?”
Tần Nguyễn lạnh giọng ra lệnh cho ám vệ: “Anh, lập tức gọi điện thoại cho Kiều Hi.”

Cô tức giận đến mức tim đập bình bịch, trách Kiều Hi đúng là quá bất cẩn.
“Chúng tôi còn chưa kịp 2báo lại cho chủ nhân.”

Chưa kịp báo thì cũng không thể kéo Tam gia ra khỏi chuyện này được.
Giọng nói của quản lý Vương run rẩy: “Chẳng phải cô đã tìm được anh trai rồi à, tại sao lại tới nữa?”

Tần Nguyễn cười tủm tỉm, nói: “Lần trước gặp anh một lần, tôi thấy rất hợp gu nên muốn tìm anh tâm sự ấy mà.”
Được lắm, cầu giải thích này rất thuyết phục.

Nhưng rất khó để tưởng tượng ra đây là chuyện do Hoắc Nhị gia làm.