Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 480: Kiều hi



Tên thuộc hạ muốn ra tay với Tần Nguyễn thấy Kiều Hi xông đến thì ngẩng lên nhìn Lục gia.

Lục gia khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ vở kkịch này nên tiếp tục thôi.

Ánh mắt ông ta đảo qua người Tần Nguyễn, nói đầy ẩn ý: “Tiểu Vũ, thằng nhóc này cũng có nghĩa khí ra phếct đấy.” Cho dù sắp chết đến nơi thì sự kiêu ngạo từ trong xương của nhà họ Hoắc, và cốt khí được gia tộc Doyle bồi dưỡng nhiều năm khiến cậu ta dù đã rơi vào hoàn cảnh như lúc này, cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện khóc lóc cầu xin tha thứ.

Cậu ta mà chết, nhà họ Hoắc sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào, cha cậu ta cũng sẽ san bằng khu tây toàn dân nghèo này.

Và tất cả mọi người ở nơi đây sẽ thật sự phải chôn cùng cậu ta.
Đồng thời, lòng căm thù của cậu ta đối với Lục gia dần dần tăng lên, cậu ta muốn treo lão già trước mặt này lên đánh, để cho ông ta biết kết quả của việc dám xúc phạm đến cậu ta.

Lục gia nheo mắt đánh giá Kiều Hi.

Ông ta lắc đầu: “Cho dù cậu thật sự là người nhà họ Hoắc, nhưng hôm nay tôi đã làm nhục cậu như vậy, nếu thật sự thả cậu rời đi, tôi còn đường sống à? Không làm thì thôi, còn đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, xử lý phắt cậu luôn cho xong, tôi đỡ phải tìm phiền toái cho mình.”
Tần Nguyễn nắm nhẹ đầu ngón tay, trong mắt hiện lên một chút ý tứ sâu xa.

Cô đứng dậy, nhẹ nhàng nói với Lục gia: “aLục gia, xem ra ngài và Kiều Hi không hợp nhau lắm, Hôm nay chúng tôi sẽ không làm phiền ngài nữa, chúng tôi đi trước đây.”

Một giây sau, Lục gia lập tức trở mặt, ông ta cười lạnh: “Tiểu Ngũ à, chắc cô nghe không hiểu ý của tôi nhỉ, hôm nay các người không đi được đâu.”
Phải nói là thân thủ của Kiều Hi cũng khá tốt, đáng tiếc cậu ta đụng phải kẻ khó chơi, so với loại người đã từng trải qua những trận đấu chém giết sinh tử, thì cậu ta vẫn tương đối yếu hơn một ít.

Chỉ khoảng mấy phút sau, Kiều Hi lại bị áp chế một lần nữa.

Thuộc hạ của Lục gia ép Kiều Hi quỳ một gối xuống đất, thắng bại đã rõ.
Cậu ta phun ra một ít rượu đắt tiền còn sót lại trong bụng mình.

Đây là loại rượu trị giá mấy trăm nghìn tệ mà người bình thường có kiếm cả đời cũng không mua nổi.

Thế mà chúng chỉ ở trong bụng Kiều Hi có mấy tiếng đã bị nôn ra, bị biến chất rồi.
Cậu ta là cậu chủ của gia tộc Doyle, cháu ngoại của nhà họ Hoắc, có ai dám bất kính với cậu ta.

Nhưng bây giờ cậu ta lại bị rơi vào hoàn cảnh hổ xuống đồng bằng bị khó khinh, bị thứ rác rưởi sống trong vũng bùn nhục nhã.

Kiều Hi tức giận đến mức toàn thân run lên, nhưng cậu ta vẫn nghển cổ, cực kỳ tức giận mà uy hiếp tục gia: “Ông mà dám giết tôi, nhà họ Hoắc sẽ không bỏ qua cho ông! Gia tộc Doyle sẽ san bằng khu tây này! Ông sẽ xuống Địa Ngục, tất cả mọi người ở nơi này đều phải chôn cùng tôi!”
Kiều Hi lớn tiếng đảm bảo: “Tôi nói được thì làm được, tuyệt đối không truy cứu ông!”

Nhưng Lục gia lại lắc đầu: “Tôi sẽ không để lại bất cứ thứ gì có thể gây ra nguy hiểm cho mình, những lời cậu nói chẳng có chút sức thuyết phục nào với tôi.”

Trong lòng Kiểu Hi cảm thấy tuyệt vọng, cậu ta luôn cảm thấy lão già chết tiệt trước mắt này đang đùa cậu ta.
Kiều Hi trợn to hai mắt, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi: “Ông không thể, không thể làm như vậy!”

“Tôi có thể chứ!” Lục gia dữ tợn cười thành tiếng.

Kiều Hi nhìn thấy rõ vẻ hung tàn trên gương mặt của ông ta.
Kiều Hi đang giằng co với gã to con kia, cậu ta quay đầu tức giận nói với Lục gia.

“Chúng tôi là người của nhà họ Hoắc, có phải tại ông có vấn đề không, muốn nói mấy lần ông mới nghe rõ hả!”

Ánh mắt Lục gia hơi trầm xuống, ông ta vung tay lên với thuộc hạ.
Kiều Hi không biết, cũng không muốn biết.

Cậu ta nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như một cái đầm cổ của Lục gia, từ trong đó thấy được sự tàn nhẫn và coi thường sinh mệnh.

Lục gia cười tủm tỉm, quyết định phổ cập khoa học cho Kiều Hi: “Mỗi năm, có hàng trăm xác chết chất đống dưới đáy biển sâu, những thi thể này chìm vào đáy biến sẽ bị các loài động vật ăn xác thối gặm đến khi chỉ còn lại bộ xương.”
Lục gia duỗi một ngón tay ra lắc lắc ở trước mặt Kiều Hi.

“Cậu sai rồi, tôi muốn giết người thì làm sao lại để cho người ta phát hiện được.”

Trong ánh mắt giận dữ và sợ hãi của Kiều Hi, môi Lục gia kéo ra một nụ cười ác độc: “Tôi sẽ giết cậu, rồi không để cho bất cứ ai tìm ra được dấu vết do tôi làm, cậu có biết hàng năm có bao nhiêu người chết dưới biển sâu không?”
Cậu ta tức giận gầm lên: “Rốt cuộc ông muốn thế nào?!”

Trong mắt Lục gia lóe lên một tia hung ác, trên mặt nở nụ cười ác độc: “Giết cậu.”

Một câu nói bình tĩnh, nhưng lại đầy sát khí.
Lục gia nhấc chân đi đến trước mặt Kiều Hi, từ trên cao nhìn xuống cậu ta, vẻ mặt Lục gia đầy khinh miệt, châm chọc: “Những kẻ như các người tôi đã thấy nhiều rồi, nhà họ Hoắc là loại gia tộc gì, các người thế này mà còn muốn bám vào nhà họ Hoắc à, đừng có nằm mơ nữa!”

Kiều Hi nghiến răng nghiến lợi: “Tôi thật sự là người của nhà họ Hoắc!”

Cậu ta không biết nên làm như thế nào mới có thể khiến đối phương tin tưởng mình.
Lục gia nói rất chân thành, làm Kiều Hi nghe mà muốn nôn.

“We!”

Dưới sự áp chế của gã thuộc hạ, Kiều Hi nôn luôn.
Gã thuộc hạ tiến lên ra tay với Kiều Hi.

Nhưng lần này Kiều Hi đã có sự chuẩn bị nên không dễ dàng bị chế ngự.

Hai người đánh nhau ác liệt ở trong phòng.
“Nếu như tôi ném xác của cậu xuống biển, đầu tiên sẽ hấp dẫn rất nhiều tôm cá, bọn chúng sẽ gặm nhấm máu thịt của cậu. Số lượng của chúng càng ngày càng đông... Càng ngày càng nhiều... Chúng sẽ mở tiệc ở trên xác của cậu, cơ thể của cậu sẽ phủ đầy một lớp tôm cá rất dày. Chúng nó sẽ men theo vết thương của cậu mà chui cả vào bên trong cơ thể, gặm nhấp mỡ và múi cơ ở bên trong.”

“A phải rồi, trong biển cũng có giòi bọ, cơ thể của cậu chắc chắn sẽ bị chúng nó chiếm lấy, mỗi một miếng thịt trên người cậu đều sẽ bị bọn chúng chiếm lĩnh, cho đến khi thịt trên cơ thể cậu bị ăn sạch chỉ còn lại bộ xương, da và một chút mô mềm.”

“Đám tôm cá tản đi, sau đó thứ đến thăm cơ thể cậu sẽ là những loài ăn xác lớn hơn, chúng ăn hết sụn và da trên cơ thể cậu, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương. Nếu như may mắn, cậu sẽ bị cá mập và bạch tuộc hỏi thăm, bọn chúng cũng sẽ cắn thêm mấy ngụm trên người cậu...”
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, bình tĩnh nhìn vẻ không cam lòng trong mắt Kiều Hi, và sắc mặt xấu hổ, giận dữ không thể tin nổi của cậu ta. Trong mắt cô lóe lên một chút không đành lòng.

Với thân phận của Kiều Hi, dù là ở nhà họ Hoắc hay ở gia tộc Doyle, thì cậu ta đều là đứa con cưng, cháu cưng của gia tộc.

Bây giờ bị người ta sỉ nhục như thế, đối với cậu ta mà nói thì đây thật sự là nỗi nhục nhã quá lớn.
Đồng tử trong mắt Kiều Hi đột nhiên co rút, giống như nghe được chuyện gì buồn cười.

Giết cậu ta?

Từ nhỏ đến giờ còn chưa từng có người nào nói với cậu ta câu này.
Một mùi gay mũi khó ngửi bốc lên.

Kiều Hi nên không chỉ vì sự miêu tả của Lục gia, mà còn vì sự sợ hãi đối với cái chết.