Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 482: Nguyễn nguyễn thay kiều hi đến bữa tiệc hồng môn



Kiều Hi giằng co với Tần Nguyễn không được, mặt mũi cậu ta đầy bất mãn, tức giận đến mức phồng miệng như con cá nóc.

TV Cậu ta biết h1ai ông anh họ đối với cậu ta còn khá bao dung, ngoại trừ lần phải vào khu hình phạt ra thì sau đó có thể nói là để cậu ta muốn làm gì thì là2m. Đã bao giờ Kiều Hi bị người ta trêu ghẹo như vậy, cậu ta thẹn quá thành giận, nói: “Chị thả tôi ra!”

Mặt cậu ta bị xoa nắn thành hình bánh bao, khi nói giọng bị kéo dài ra hơi bập bẹ.
Tần Nguyễn kéo cái tay Kiều Hi đang nắm lấy ống tay áo của mình: “Kiều Hi, lời tôi đã nói ra tôi sẽ không thu hồi lại.”

Cô đưa mắt nhìn đồng hồ rồi trầm giọng, nói: “Đã đến giờ rồi, đêm nay Tiêu Dục Kiệt cố ý thiết kế một cái bẫy dành cho cậu, giờ tôi muốn thay cậu đến chỗ hẹn, chúc cậu mấy ngày tới ở chỗ này có được những ký ức tuyệt vời.”
Tần Nguyễn nói xong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài cửa.

Lý Tử Lan, Thẩm Nhiên và Lâm Hạo cùng đi theo ra ngoài.
Lý Tử Lan chạy tới trước mặt Tần Nguyễn: “Bà kết hôn?”

Tần Nguyễn mỉm cười: “Ừ phải.” Lý Tử Lan nhìn xuống ngón tay của Tần Nguyễn, trên đó trống trơn.
Lúc hai người tách ra, anh ta hỏi Tần Nguyễn: “Tại sao lại trở về, không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”

“Không có vấn đề gì cả, em chỉ tới thăm mọi người một chút thôi.”
“Em trai nóng tính quá nhỉ.”

Lý Tử Lan thả tay ra, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào Kiều Hi, ánh mắt tràn ngập tình mẫu tử.
Về sau Tần Nguyễn tự mình đi tìm Lục gia để hỏi, đối phương lại cam đoan Lâm Hạo không chết mà vẫn còn sống rất tốt, lúc này bọn họ mới không đi tìm Lâm Hạo nữa.

Ba năm đã trôi qua.
“Em chào Lục gia.”

Lục gia nhẹ gật đầu với bọn họ: “Chẳng mấy khi Tiểu Ngũ về đây, các cô cậu trò chuyện đi nhé, tôi ra ngoài làm một số việc.” Nói rồi ông ta nhấc chân bước ra khỏi cửa.
Tính tình của cô ấy vẫn thô bạo giống y như lúc trước, vẫn cứ nóng nảy như vậy.

Cửa phòng bị mở ra, thuộc hạ của Lục gia nhanh chân bước tới, nói với ông ta: “Tô Vọng, Lý Tử Lan và Thẩm Nhiến tranh cãi đòi vào bên trong ạ.”
Cô gái bước vào đầu tiên trang điểm đậm theo phong cách màu khói, tóc thắt bím.

Cô ta mặc một chiếc áo phông dài tay bó sát màu đen, tôn lên vóc dáng cực chuẩn, bên dưới là một chiếc quần yếm kaki và đôi bốt da kiểu Anh.
“Thế nhẫn đâu?”

Tần Nguyễn khá bình tĩnh, nói: “Mới đăng ký kết hôn thôi, còn chưa tổ chức hôn lễ.”
Kiều Hi cũng muốn đi, nhưng vừa bước được hai bước đã bị Tô Vọng ngăn lại.

“Đừng đuổi theo, Tần Nguyễn đã giao cậu cho chúng tôi thì cứ thành thật đợi ở đây đi.”
“Rầm rầm rầm!!!”

“Tránh mẹ nó hết ra, bà đây muốn gặp Tần Tiểu Ngũ!!”
Cái dáng vẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì này thật làm người ta ngứa tay.

Trên gương mặt điềm tĩnh của Tô Vọng lộ ra một chút khinh thường, dạng máu nóng xông lên đầu như Kiều Hi này, ở trong mắt của anh ta chính là loại người thiếu bị ăn đòn.
Thẩm Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kiều Hi, trên người xuất hiện khí thế muốn chiến đấu.

Tần Nguyễn đứng chắn ở trước mặt Kiều Hi, sau đó giới thiệu với Tô Vọng, Thẩm Nhiên và Lý Tử Lan: “Cậu ấy tên là Kiều Hi, tính cách lúc nào cũng như thế đấy, đã gây ra khá nhiều tai họa cho gia đình rồi, hôm nay tôi tới tìm mấy ông bà cũng là vì cậu ấy.”
Chỉ có một mình Lý Tử Lan là nhìn Lâm Hạo bằng ánh mắt vô cùng ghét bỏ.

Cô ta bĩu môi, giọng điệu có phần chất vấn: “Tại sao anh lại ở cùng một chỗ với Tiểu Ngũ? Không phải là anh thịt Tiểu Ngũ nhà chúng tôi rồi đấy chứ?”
Một cái nhẫn kim cương thôi mà, làm sao nhà họ Hoắc lại không mua nổi chứ.

Trong lòng Kiều Hi bảo vệ cho anh ba của cậu ta.
Lâm Hạo dùng ánh mắt uy nghiêm lườm Lý Tử Lan, anh ta trầm giọng cảnh cáo: “Cô đừng nói linh tinh!”

Kiều Hi đứng ở một bên nghe mọi người nói chuyện, chẳng ai để ý đến sự tồn tại của cậu ta cả, cuối cùng cậu ta không nhịn được phải lên tiếng: “Chị dâu, những người này là ai vậy?”
Bàn tay cầm lấy cái cốc của Lý Tử Lan chậm rãi hạ xuống, ánh mắt đầy sát khí của cô ta nhìn về phía Kiều Hi vẫn còn giữ tư thế ném cốc ở cách đó không

xa.
“Nhiên cô nương giận rồi kìa.” Tần Nguyễn vẫn cứ thích trêu chọc đối phương.

Nếu mà là người khác thì đã bị Thẩm Nhiên đánh cho một trận từ lâu rồi.
Trên môi anh ta nở một nụ cười tà ác, anh ta khiêu khích: “Đánh thắng được tôi thì mời cậu tự nhiên, còn nếu không đánh lại thì ngoan ngoãn ở lại chỗ này đi.”

Kiều Hi nghe thấy vậy thì giơ nắm đấm lên lao về phía Tô Vọng.
Lý Tử Lan chạy tới trước mặt Kiều Hi, tóm lấy mặt của cậu ta và bắt đầu xoa nắn, yêu thích đến mức không thả ra được.

“Em trai đẹp trai quá, em bao nhiêu tuổi rồi, có bạn gái chưa?”
Chỉ có Tô Vọng bắt được điểm quan trọng, anh ta chỉ vào Kiều Hi và hỏi Tần Nguyễn: “Thằng nhóc này vừa gọi em là chị dâu à?”

Thẩm Nhiên và Lý Tử Lan trợn tròn mắt.
Lục gia nói với thuộc hạ: “Cho bọn họ vào đi.”

Rất nhanh, có ba người từ cửa bước vào.
Cô giang hai tay ra đi về phía ba người bọn họ: “Anh Vọng, Nhiên, Tử Lan, tôi nhớ mấy người muốn chết!”

“Xùy xuy, tôi không thèm nhớ bà đâu!”
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.

“Rầm rầm!!!”
“Tần Tiểu Ngũ, cậu lăn ra đây cho bà!”
Nghe thấy ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc, vẻ mặt trầm tĩnh mà quyến rũ của Tần Nguyễn thoáng sửng sốt.

Giọng nói ở bên ngoài quen thuộc đến mức không thể quen hơn được nữa, chính là giọng của Lý Tử Lan.
Trong ánh mắt kinh hãi của ba người bạn, Tần Nguyễn bình tĩnh gật đầu: “Ừ, cậu ấy là em họ của chồng em.”

“Chồng á?!”
Nhớ năm đó, ở khu tây có một gã đầu đinh, bị Tiểu Ngũ dùng nắm đấm dạy cho một bài học.

Bây giờ người này vẫn còn đang sống ở khu tây, thỉnh thoảng nhìn thấy đối phương là bọn họ lại nhớ tới Tần Tiểu Ngũ.
“Tôi không chột dạ đầu, tôi cảm thấy người nên chột dạ là bà mới đúng.”

Tần Nguyễn chi vào Lâm Hạo ở bên cạnh, sau đó nói với Lý Tử Lan: “Chuyện chúng ta tính kế anh Hạo năm đó đã bị anh ấy biết từ lâu rồi, còn biết người ra ý tưởng đó chính là bà cơ.”
Tô Vọng không để ý tới cái tính nóng như lửa của Lý Tử Lan, anh ta nhìn chằm chằm dò xét Tần Nguyễn từ trên xuống dưới, thấy cô ăn mặc không phải đồ bình thường, quanh người tràn ngập thứ khí tràng nội liễm.

Cô giống như biến thành người khác vậy, toàn thân lột xác thành một dáng vẻ hoàn toàn lạ lẫm.
Kiều Hi dùng ánh mắt âm trầm nhìn Tô Vọng, Tần Nguyễn đã đi rồi, cậu ta cũng không cần phải đè nén lửa giận trong lòng nữa.

Vẻ mặt cậu ta dữ tợn, tức giận nói với Tô Vọng: “Anh tránh ra cho tôi!”
Thẩm Nhiến dị ứng nhất là bị người ta nói mình giống con gái, Kiều Hi đã chạm đến ranh giới cuối cùng của cậu ta.

“Cậu muốn chết hả?”
Năm đó, sau khi để thua trận đấu với Tần Nguyễn ở sàn đấm bốc ngầm, anh ta đã hoàn toàn biến mất khỏi khu tây.

Khiến bọn họ không thể không suy nghĩ lung tung, đoán Lâm Hạo vì nhường Tần Nguyễn trong trận đấu mà bị Lục gia ngấm ngầm hại chết.
Lý Tử Lan né tránh, ánh mắt cô ta nhìn Tần Nguyễn đầy chê bai ghét bỏ.

Tô Vọng ôm lấy Tần Nguyễn.
Những góc độ cô ta bắt được cái cốc quá xảo trá, làm tất cả nước trong cốc hất hết lên mặt cô ta.

Thế là toàn bộ lớp trang điểm mất công làm cho tối nay đã hoàn toàn bị hủy.
Kiều Hi không vui trừng mắt với Tô Vọng, sau đó tiếp tục quay ra năn nỉ Tần Nguyễn.

“Chị dâu à, chị đừng nhẫn tâm với em như vậy, em thật sự sẽ kiềm chế bản thân lại mà, sau này sẽ không gây ra rắc rối nữa đâu...”
Tần Nguyễn vừa mới nói xong, Lý Tử Lan đã hét ầm lên.

Ánh mắt cô ta nhìn Kiều Hi không còn thân thiện nữa mà trở thành đầy thù địch.
Lý Tử Lan bĩu môi phàn nàn.

Mặt của Kiều Hi nhăn nhó, cậu ta kéo ống tay áo của Tần Nguyễn và bảo: “Chị dâu, em không muốn đi cùng với bọn họ đâu, trông bọn họ không dễ ở chung cho lắm.”
Tô Vọng nhìn thấy Lâm Hạo thì trong mắt lóe lên vẻ kích động.

Ba năm trước, khi Lâm Hạo đột nhiên biến mất khỏi khu tây, bọn họ đã từng đi cùng Tần Tiểu Ngũ lật tung cả khu tây lên để tìm anh ta.
Cho dù là đi đăng ký kết hôn thì cũng không thể nào không có nhẫn kim cương được.

Kiều Hi nghe thấy lời này là lập tức không vui: “Anh nói chuyện chú ý một chút, cái gì gọi là bị lừa? Anh ba nhà tôi không phải là người như vậy!”
Cô đứng ở cửa dặn dò Lý Tử Lan và Thẩm Nhiên: “Hai người nhớ để mắt tới Kiều Hi, thằng nhóc này luôn làm người khác phải lo lắng, hai ông bà cứ thoải mái sử dụng những thủ đoạn đối phó với người khác ở trên người cậu ta, cho cậu ta biết cái gì mới thực sự là mạnh được yếu thua. Tôi còn có việc về trước đây, ngày mai tôi lại tới nói cụ thể với mọi người, số điện thoại của tôi vẫn như cũ, mấy ông bà có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.”

Thẩm Nhiên gật đầu: “Tôi biết rồi, bà thật sự không có chuyện gì chứ?”
Nhìn người thanh niên tuấn tú hơn cả mình này, Kiều Hi không nhịn được bắt đầu mỉa mai.

“Tôi thấy anh mới là thằng nhóc quỷ lông tóc còn chưa mọc đủ ấy, trông giống con gái thế này, chắc không phải là nữ cải trang thành nam đấy chứ?”
Anh ta thịt Tần Tiểu Ngũ?

Thôi tha cho anh ta đi, câu này mà lọt vào tại Tam gia thì anh ta sẽ mất mạng đẩy.
Tô Vọng hỏi Tần Nguyễn: “Tiểu Ngũ, tại sao bà lại trở về?”

Tần Nguyễn nhìn thấy đám bạn bè cũ mà mắt cười thành hình trăng khuyết, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Ở trong xương cốt của Kiều Hi đã có thứ khí chất hơn người khác một bậc, và từ trong lời nói của cậu ta đã diễn tả rõ điều ấy.

Tần Nguyễn nhìn lại, thấy dáng vẻ không cam lòng bị người ta bỏ qua như trẻ con của cậu ta.
Cô giống như quay trở về khi xưa, bất giác cũng ồn ào cùng bọn họ: “Tôi về thăm xem mấy ông bà còn sống hay không.”

“Tiểu Ngũ bà chẳng tử tế gì cả, đâu có ai vừa gặp mặt đã rủa chúng tôi như thế không, mới một năm không gặp mà tình cảm đã phai nhạt rồi à?”
Lục gia đưa mắt nhìn Tần Nguyễn đứng bên cạnh.

Tần Nguyễn gật nhẹ đầu, cô rất mong chờ được nhìn thấy những người bạn cũ của mình.
Tần Nguyễn vỗ vỗ vai Thẩm Nhiên: “Tôi sống tốt lắm, không thì cũng sẽ không tới thăm mọi người.”

Lý Tử Lan ở bên cạnh nói chen vào: “Dẹp mẹ bà đi, nói câu này không thấy chột dạ đấy chứ?”
Lâm Hạo gật đầu đồng ý: “Loại ý tưởng xấu xa như vậy, ngoài cô ra thì làm gì có ai khác nghĩ ra được.”

“Cút đế!” Lý Tử Lan trừng mắt với Lâm Hạo, thẹn quá mà quay người chạy tốt vào phòng.
Theo sát phía sau là một thanh niên trưởng thành chững chạc, trông anh ta rất đáng tin cậy.

Lý Tử Lan quay đầu trừng mắt với người thanh niên: “Tô Vọng, ông đừng có mà giả vờ làm người tốt ở đây nữa đi, chẳng biết là ai khi biết Tiểu Ngũ trở về, trên đường luôn không ngừng mắng ấy nhỉ.”
“Tần Tiểu Ngũ, bà phản bội tôi!”

Tần Nguyễn lắc đầu phủ nhận: “Tôi mà là người như thế à? Là do anh Hạo tự đoán được đấy, chỉ có thể nói rằng anh ấy thật sự quá hiểu bà.”
Thẩm Nhiên lạnh lùng lườm Kiều Hi, trên mặt có sự thù địch y hệt Lý Tử Lan.

Cậu ta bất mãn: “Thằng nhóc quỷ này, chúng tôi đang trò chuyện, ai cho cậu xen vào.”
Cô và Tam gia nhảy cóc qua khâu đính hôn mà trực tiếp đi đăng ký kết hôn luôn, nên vẫn chưa tới bước trao nhẫn cưới.

Thẩm Nhiên nhíu mày, cậu ta dùng ánh mắt không đồng ý mà nhìn Tần Nguyễn: “Tiểu Ngũ này, không phải là bà bị lừa đấy chứ?”
Đến phiên Tần Nguyễn mới thật sự ra chiêu lớn, trực tiếp nuôi thả cho cậu ta tự sinh tự diệt luôn.

Để cậu ta sinh tồn ở k7hu tây, Kiều Hi có thể tưởng tượng ra được cuộc sống vô cùng thê thảm sau này của mình.
Cô chỉ vào Tô Vọng, Lý Tử Lan và Thẩm Nhiên, rồi giới thiệu với Kiều Hi: “Ba người này là bạn của tôi, là anh em chiến hữu từng sống chết có nhau.”

“Ơ! Tiểu Ngũ, bà lừa ở đâu ra được cậu em đẹp trai này thế, còn là con lai nữa chứ!”
Tần Nguyễn cười trả lời Tô Vọng, sau đó cô nắm tay lại nện lên vai Thẩm Nhiên một cái: “Hơn một năm không gặp ông vẫn như vậy nhỉ, giống hệt con gái.”

“Bà mới là con gái, cả nhà bà là con gái ấy!”
Cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Tần Nguyễn, Lâm Hạo, Kiều Hi và đám người Tô Vọng.

“Anh Hạo!”
“Anh mới là thằng nhóc quỷ ấy, cậu đây đã trưởng thành rồi!”

Kiều Hi giận đùng đùng đi đến trước mặt Thẩm Nhiên.
“Anh Hạo, anh vẫn còn sống!”

Thẩm Nhiên nhìn thấy Lâm Hạo thì cũng rất kích động.
Dù sao cũng là thần tượng thuở thiếu thời, khiến người từ trước đến nay vẫn luôn điềm tĩnh như Tô Vọng cũng không kìm chế được sự phấn khích trong lòng.

Lâm Hạo gật đầu với Tô Vọng: “Đã lâu không gặp.”
Tiếng tăm con sói hoang anh Hạo của năm đó không phải là giả, dù anh ta đã biến mất ba năm thì danh tiếng vẫn còn được giữ lại ở khu tây.

Rất nhiều người mong ngóng anh ta trở về, lại sáng tạo cảnh tượng hoành tráng năm đó.
“Khụ khụ!”

Ngay khi lời này được thốt ra đã làm Lâm Hạo bị sặc đến mức ho khan không ngừng.
Thẩm Nhiên ghét nhất bị người ta nói mình giống con gái, gương mặt của cậu ta đúng là trông khá thanh tú đấy, nhưng cũng không có một chút nữ tính nào.

Phải biết ở cái khu tây này, trừ Tần Nguyễn ra, cậu ta là tên điên nổi tiếng thứ hai thích đánh nhau liều mạng.
Cô gái có giọng điệu ác liệt, cho người ta một cảm giác không dễ sống chung.

“Tử Lan, đừng ác thế chứ, Tiểu Ngũ là người văn minh cũng bị bà hù dọa mất.”
Tiếng đồ đạc rơi vỡ do đánh nhau trong phòng truyền đến tại của mọi người ở ngoài cửa.

Tần Nguyễn quá quen với chuyện này rồi nên cũng không quay đầu lại.
Cô gái trông sành điệu và hoang dã, vừa nhìn thấy bóng dáng của Tần Nguyễn đã nhanh chân bước tới.

“Tần Tiểu Ngũ, không phải cậu đã lăn rồi à, tại sao lại trở về? Đừng nói với bà đây là cậu bị người ta đuổi rồi đấy nhé!”
“Tôi muốn giao cậu ấy cho mấy ông bà một thời gian, dài nhất chỉ khoảng một tuần thôi, mấy ông bà giúp cậu ta kiềm chế cải tính nóng nảy của mình, chỉ cần không thiếu cánh tay, không què chân, có thể còn thở là được.”

“Quả nhiên, không có chuyện gì thì không tìm đến đâu mà, thế mà còn bảo là đến thăm chúng ta cơ đấy!”
Sau đó là một chàng trai có khuôn mặt đẹp trai, trên người có khí chất ấm áp đi tới.

Ánh mắt của Tần Nguyễn đảo qua người vừa tới, cô lên tiếng chào hỏi: “Nhiên! Đã lâu không gặp ông!”
Lục gia đang nhường chỗ lại cho bọn họ có không gian riêng.

Sau khi Lục gia đi, đám thuộc hạ của ông ta cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Thằng nhóc kia, cậu muốn chết rồi!”

Lúc này Lý Tử Lan không thấy Kiều Hi đẹp trai đáng yêu nữa.
Cô ta vừa mới mở cửa ra đã thấy một cái cốc bay tới.

Lý Tử Lan phản xạ nhanh bắt được cái cốc vẫn còn nước ở bên trong.
Nhưng người này lại là Tần Tiểu Ngũ, Thẩm Nhiên đúng là không thể làm gì được.

Ba người nhìn thấy Lục gia ở trong phòng thì tiến lên chào hỏi.
Anh ta rất tò mò không biết thằng nhóc này làm sao lại chọc vào Tần Tiểu Ngũ.

Phải biết là thủ đoạn của người đẹp rắn rết ở khu tây cũng không kém hơn họ đầu.
Bọn họ không ngờ được rằng Tần Nguyễn trở về, lại còn mang theo cả Lâm Hạo về cùng.

Lâm Hạo vẫn còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt khiến bọn họ vừa kích động vừa hưng phấn.
Không có bất cứ trò gì để giải trí, ngày nào7 cũng phải giao du với một đám người tham lam hám lợi, lòng dạ đen sì, mà bọn họ sẽ không để ý đến thân phận của cậu ta.

Thế này cậu2 ta có khác gì một con dê béo bị ném thẳng vào bầy sói đói đâu!
Tiếng đập cửa mạnh kèm theo tiếng gầm rú cáu kỉnh của một cô gái khiến mọi người trong phòng giật mình.

Ánh mắt của họ đều đổ dồn vào cánh cửa đóng chặt vẫn đang bị gõ rầm rầm.
Ánh mắt cô ta nhìn Kiều Hi chỉ hận không thể lội người ra đánh cho một trận tơi bời khói lửa.

Thực chất ở bên trong Kiều Hi vẫn là một người tương đối lịch sự với phụ nữ, dù có tức giận cũng sẽ không đánh phụ nữ.