Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 484: Tần tiểu ngũ người đầy vết thương, leo ra từ vũng bùn



Lục gia khẽ lắc đầu, tuy bị cảnh ngộ của Tần Nguyễn làm cho kinh ngạc đấy, nhưng đồng thời ông ta cũng cảm thấy có lòng tin hơn vào việc mình dựa1 vào nhà họ Hoắc để sinh tồn.

Tần Nguyễn là người biết báo ơn, nhìn cách cô đối xử với Lâm Hạo thì thấy cô không phải là người vong ân p2hụ nghĩa.

Chỉ cần ông ta biết an phận thủ thường ở khu tây, thì sau này sẽ không phải lo lắng gì nữa. Tần Nguyễn cười khẽ một tiếng: “Em không thể xóa đi vết tích sinh sống 18 năm ở khu tây được. Anh Vọng này, anh cùng nhiên và Tử Lan cũng có thể đi ra ngoài xem thử, thế giới bên ngoài cũng thú vị lắm.”

Tô Vọng cười xùy một tiếng: “Tiểu Ngũ, bọn anh không giống em, cả đời bọn anh sẽ chết rục ở chỗ này.”

Tần Nguyễn thu hồi ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài, vẻ mặt cô bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng.
Tần Nguyễn tựa người trên ghế, tư thế khá thả lỏng: “Sắp ra khỏi khu tây rồi.”

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.

Bên cạnh có tiếng ồn ào, Tần Nguyễn nghe thấy giống như là tiếng Kiều Hi kêu khóc, và tiếng rống giận dữ của Lý Tử Lan.
Lúc Lâm Hạo lái xe rời khỏ7i khu tây, khi đi ngang qua một con đường nào đó, Tần Nguyễn đột nhiên lên tiếng kêu dừng xe.

“Phía trước chính là Lan Quế Phường, tôi m7uốn ăn bánh lưỡi bò đen.”

Lâm Hạo dừng xe, quay đầu cười trêu cô: “Bây giờ có món sơn hào hải vị nào mà cô chưa từng ăn qua, sao vẫn còn2 thích món này?”
Tô Vọng nói không sai, ở khu tây cũng có quy tắc để sinh tồn.

Một khi rời khỏi khu tây, bọn họ giống như những đứa trẻ ngây thơ vấp phải trắc trở ở khắp nơi, đủ mọi thứ lạ lẫm ở bên ngoài sẽ khiến bọn họ cảm thấy khủng hoảng.

Kiếp trước cô cảnh giác như thế, mà chẳng phải vẫn đâm đầu vào đủ loại âm mưu dương màu đỏ sao.
Câu hỏi này khiến trên mặt Lâm Hạo lộ vẻ kỳ quái.

Tần Nguyễn vẫn luôn nhìn anh ta, cô thấy sắc mặt của anh ta không được tốt cho lắm.

Cô cau mày, hỏi: “Sao thế?”
Đến nay Tần Nguyễn vẫn còn nhớ, lần đầu tiên cô nghe cái tên bánh lưỡi bò đen, cô đã nghĩ nó được làm từ lưỡi bò thật.

Trên thực tế, đây là một món ăn vặt đặc sắc ở thủ đô và nó có hình dạng trông rất giống với lưỡi bò.

Bánh lưỡi bò có vị mặn đậm đà, khác hẳn với các loại bánh ngọt thông thường khiến người ta chỉ muốn ăn nữa.
Tần Nguyễn đáp lại, nhận chai nước.

Cô uống mấy ngụm rồi gói túi bánh lại.

Lâm Hạo nổ máy xe, hỏi Tần Nguyễn: “Chúng ta đến Dạ Tước à?”
Tần Nguyễn nhìn đường phố bên ngoài xe, cô hơi nhếch khóe môi: “Chắc là chấp niệm của tôi.”

Cô không thể nói là0 mình thích bánh lưỡi bò đen đến mức nào, không đến mức bắt buộc phải ăn nó, ngày nào mà không ăn là cảm thấy khó chịu.

Chỉ là khi còn bé cô thường xuyên bị đói bụng, tình cờ có một hôm được ăn bánh lưỡi bò đen mà giống như ăn sơn hào hải vị vậy.
Tần Nguyễn vừa đáp lại vừa gật mạnh đầu.

Biết rõ Tô Vọng không nhìn thấy nhưng cô vẫn không kiềm chế được mà gật đầu.

Kiếp trước, cho đến lúc chết cô cũng chưa từng liên hệ với bọn Tô Vọng.
Cô trầm giọng nói với Tô Vọng: “Chỉ cần bước ra bước đầu tiên là mọi người sẽ có cơ hội đi ra.”

Sống mãi ở khu tây, chung quy lại vẫn là ếch ngồi đáy giếng.

Không đi ra ngoài nhìn xem thì làm sao biết thế giới bên ngoài tuyệt vời như thế nào.
Tần Nguyễn gật đầu: “Đi Dạ Tước trước, đón mấy người kia rồi cùng nhau đến Trần Phẩm Quán.”

Chiếc xe sang trọng chậm rãi rời đi, dọc đường vẫn hấp dẫn rất nhiều người vây xem.

Sau khi rời khỏi khu tây được một đoạn, Tần Nguyễn đột nhiên lên tiếng: “Anh Hạo này, năm đó, cuộc sống của anh sau khi rời khỏi khu tây như thế nào?”
Tần Nguyễn nhận cuộc gọi, đưa điện thoại lên tại.

“Tiểu Ngũ, em đến đâu rồi?”

Giọng nói vững vàng, có lực xuyên thấu của Tô Vọng vang lên trong điện thoại, truyền vào trong tại Tần Nguyễn.
Nhưng không có nghĩa là tình cảm vào sinh ra tử mà họ từng có với nhau sẽ biến mất.

Tần Nguyễn vừa cúp điện thoại thì Lâm Hạo cầm bánh lưỡi bò đen ngồi vào trong xe.

Anh ta mỉm cười đưa bánh cho Tần Nguyễn: “Mau nếm thử đi, thím bán nốt phần bánh cuối cùng cho tôi đấy.”
Lâm Hạo cười khổ: “Năm đó tôi rời khỏi khu tây, đến nhà họ Tô cũng gây ra không ít trò cười.”

Tần Nguyễn cảm thấy lòng mình hơi chùng xuống, cô có linh cảm không lành.

Lâm Hạo lái xe vững vàng, giọng rất bình tĩnh, nói: “Sau khi Tô Tĩnh Thư đem tôi về nhà họ Tô thì ném tôi cho đám người bên dưới, trong giai đoạn đầu có thể nói là mặc kệ chẳng hỏi han gì tới. Khi đó tôi cũng vui vẻ vì không cần phải hầu hạ cô ta, còn ước gì cô ta không nhớ tới mình, về sau vì suýt chết mà không còn nghĩ như vậy nữa.”
Tần Nguyễn nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn những con đường cũ nát của khu tây.

Cô hờ hững nói: “Đây là nơi em đã sống 18 năm, dù sao cũng muốn trở lại thăm một chút.”

Giọng của Tô Vọng hơi nặng nề: “Em không giống bọn anh, có thể rời khỏi khu tây là may mắn, cũng là giải thoát, có nhiều người muốn thoát thân khỏi vũng bùn đục ngầu này mà không có cơ hội đấy. Nơi này cũng không có cái gì đáng giá để em lo nghĩ, cũng không cần phải nhớ nhung gì cả, chỉ cần sống cho tốt ở bên ngoài là được rồi.”
Tần Nguyễn nhanh chóng ăn hết một miếng bánh lưỡi bò đen.

Lâm Hạo ngồi ở ghế lái đưa cho Tần Nguyễn một chai nước.

“Uống miếng nước đi, loại bánh này khô lắm.”
Đối với người chưa bao giờ được nếm qua món ăn ngon như Tần Nguyễn, thì hương vị của lần đó đã khiến cô nhớ mãi, cả đời không quên.

Chính xác mà nói, là hai đời cũng không quên mới đúng.

“Được rồi, cô ngồi yên trong xe, tôi xuống mua cho cô.”
Cuối cùng thì mạng cũng chẳng còn, bị mất đi những người thân yêu nhất, đến chết cũng không nhắm được mắt.

Thấy Tần Nguyễn mãi không nói gì, Tô Vọng thở dài.

“Tiểu Ngũ à, bọn anh đều hy vọng em sống tốt, đừng có bất kỳ dây mơ rễ má nào với khu tây nữa, em đã mang những vết thương đầy người bò ra khỏi vũng bùn rồi thì những vất vả đau đớn trước kia sẽ không còn thuộc về em nữa. Em là người duy nhất trong bốn người chúng ta bò được ra ngoài, tuyệt đối đừng quay trở về.”
“Vậy là được rồi, em phải chăm sóc bản thân mình cho thật tốt đấy. Ở bên ngoài có gặp phải chuyện gì thiệt thòi, hoặc là có người nào bắt nạt em thì cứ nói cho anh biết, bọn anh cái khác không nhiều chứ anh em thì đông lắm, nhất định sẽ lấy lại được danh dự cho em!”

Tô Vọng nói lời này rất táo bạo, làm Tần Nguyễn nghe thấy mà trái tim không khỏi căng tràn ra, hai mắt nóng lên.

“Vâng!”
Cả Tô Vọng, Thẩm Nhiên, lẫn Lý Tử Lan đều không biết thân phận hiện giờ của Tần Nguyễn.

Chỉ biết là có vất vả lắm mới rời khỏi được khu tây thì nên hoàn toàn chặt đứt với nơi này.

Tần Nguyễn mím môi, giọng nói nhẹ nhàng mang theo một chút trấn an: “Em rất tốt, ăn ngon ở tốt, sinh hoạt cũng rất ổn, mọi người không cần lo lắng cho em.”
Tần Nguyễn nhìn túi quà vặt đã từng quen thuộc với cô, vươn tay ra nhận lấy.

Gặp bạn bè quen thuộc, cầm trên tay món bánh mà cô yêu thích nhất, trong lòng Tần Nguyễn cảm thấy rất phức tạp.

Cô nhón một miếng bỏ vào trong miệng, vẫn là mùi vị quen thuộc đó.
Tạp âm trong điện thoại di động dần nhỏ lại, chắc là Tô Vọng đi tìm một chỗ yên tĩnh rồi.

“Lâu như vậy không liên hệ, bọn anh không ngờ em còn trở về.”

Một lúc lâu sau, giọng nói phức tạp khó tả của Tô Vọng lại vang lên.
Tần Nguyễn trầm giọng, hỏi: “Có người muốn giết anh?”

Lâm Hạo lắc đầu: “Khi đó, sự tồn tại của tôi ở nhà họ Tô có nghĩa là phía dưới sẽ có người không thể trèo lên được, vì ngăn cản con đường của người khác mà suýt chút nữa đã bị người ta xử đẹp.”