Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 492: Nguyễn nguyễn



Tần Nguyễn dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn từ trên xuống dưới Dung Kính.

Cô nhìn thấy hết sự thay đổi đột ngột trong kbiểu cảm của anh ta.

“Nhưng... nhưng bọn họ là người của thế gia, cô không sợ xảy ra chuyện à?” Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả thôi.

Dung Kính vì muốn tốt cho Tần Nguyễn mà tận tình khuyên bảo cô: “Tần Nguyễn, cô thế này không được. Bọn họ là người của thế gia, từ khi sinh ra đã có địa vị cao hơn người khác rồi, đều là một đám mắt cao hơn trời, cô không thể dùng cứng đối cứng với bọn họ được. Xã hội này thực tế và tàn nhẫn lắm, nếu như cô không đủ mạnh mẽ để được mọi người săn đón và ngưỡng mộ, thì tốt nhất là phải nhẫn nhịn...”

“Được rồi, đừng nói nữa!”
Đôi mắt sâu thẳm của Tần Nguyễn nhìn Dung Kính từ trên xuống dưới.

Đột nhiên, trên môi cô nở một nụ cười trêu tức: “Anh lo lắng cho tôi à?”

Dung Kính cau mày, nghiêm mặt nói: “Chứ còn gì nữa! Cô nên bảo bọn họ dừng tay đi, lùi một bước là trời cao biển rộng.”
Dung Kính cvẫn không hiểu, bị người ta nói mấy câu không đau không ngứa, chỉ là trong lòng không được thoải mái, khó chịu thôi mà.
Làm thế này thì Tần Nguyễn và chồng cô sẽ bị những người này để mắt tới, về sau họ sẽ phải đối mặt với một loạt rắc rối liên tục không ngừng.

Anh ta có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng Tần Nguyễn sẽ thảm như thế nào khi bị người của thế gia hại.

Đám người của những gia tộc lớn và thế gia này chẳng có ai biết nương tay cả đâu, bọn họ toàn là những kẻ độc ác.
Nghe vào trong tại Dung Mộng Lan, anh ta cảm giác rất chói tai.

Ánh mắt ôn hòa của anh ta nhìn chăm chú Dung Kính, giọng thản nhiên: “Bây giờ em cũng là một thành viên trong đám cháu này đấy.”

Dung Kính hơi mở miệng, không nói được lời nào.
Chẳng hiểu gần đây ông già nhà anh ta xảy ra chuyện gì, mà chỉ cần nhìn chỗ nào không vừa mắt với anh ta thôi là có thể làm cho anh ta kêu cha gọi mẹ.

Ông già cũng không đánh không mắng anh ta, chỉ là bồi bổ cho anh ta, còn muốn anh ta ra bên ngoài tìm phụ nữ, tốt nhất là một giây sau mang ngay con dâu về cho ông ấy.

Khiến cho Dung Kính bây giờ cũng sắp mắc chứng sợ phụ nữ đến nơi rồi.
Dung Mộng Lan biết cô đang mang thai nên cơ thể không được thoải mái.

“Hay chúng ta đi ra ngoài nói chuyện? Với tình trạng cơ thể của cô hiện giờ, cứ đứng ở chỗ này chờ cũng không được.”

Tần Nguyễn liếc nhìn cánh cửa đóng kín bên cạnh và đồng ý với lời đề nghị của Dung Mộng Lan.
Người này lấy điện thoại di động ra, gọi vào một số điện thoại.

Tần Nguyễn vừa bước ra khỏi Trăn Phẩm Quán thì một chiếc Rolls-Royce đẹp đẽ, sang trọng đã dừng lại ở cửa ra vào.

Sau khi xe dừng hẳn, ám vệ ngồi ở ghế lái đi xuống.
Tần Nguyễn khẽ nhướng mày nhìn người đàn ông trước mặt, cô khẽ mỉm cười.

Vẻ mặt của Dung Mộng Lan rất tự nhiên hào phóng, anh ta chỉ vào Dung Kính và nói: “Tối nay họ hàng trong nhà tôi tập trung lại, chính thức ghi tên của hai cha con em bảy vào gia phả.”

“Đúng rồi, suýt nữa thì em quên mất việc này!”
Với thân phận của Tần Nguyễn, xử lý những người trong phòng kia là một chuyện rất dễ dàng.

Đứng sau lưng cô là toàn bộ nhà họ Hoắc, trong bụng cô là hậu duệ đời thứ tư của nhà họ Hoắc.

Ai chán sống lại dám đường hoàng gây bất lợi cho cô chứ.
Tần Nguyễn khẽ gật đầu: “Thì ra là thế, vậy tôi không tiền hai người, đi thong thả nhé.”

Dung Kính nóng lòng muốn rời đi, nhưng Dung Mộng Lan lại đứng trước mặt Tần Nguyễn không nhúc nhích một bước.

“Anh còn có việc gì à?” Tần Nguyễn đổi tư thế, dựa ở trên tường.
Dung Kính không hiểu nỗi khổ tâm của anh họ mình, anh ta dùng ánh mắt không tán đồng mà nhìn anh họ.

“Anh Lan, Tần Nguyễn là ân nhân cứu mạng của em và ông già nhà em, em không thể để cô ấy đắc tội với những người kia được. Anh không biết đám cháu này khốn nạn như thế nào đâu, bọn họ thích nhất là bắt nạt kẻ yếu đấy!”

Dung Kính nói bằng giọng tức giận, rõ ràng là đang giận chó đánh mèo.
“Được thôi.”

Ba người cùng nhau rời khỏi Trăn Phẩm Quán.

Bọn họ vừa rời đi thì ở trong góc của sảnh lớn được trang hoàng thời thượng đẹp đẽ này, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ cũng lặng lẽ rút đi.
Gần đây cơ thể cô nặng nề, đứng lâu sẽ mệt mỏi, ngồi lâu có khi eo con không thoải mái, đến ngay cả nằm mà thỉnh thoảng cũng không chịu đựng nổi.

Dung Mộng Lan nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi.

Anh ta liếc nhìn thấy Tần Nguyễn đổi tư thế, trên mặt cô có vẻ cố gắng chịu đựng, hơi không kiên nhẫn.
Bao nhiêu năm qua, anh ta đã quen với sự nhẫn nhịn khi giao tiếp với những người ở tầng lớp cấp cao rồi.

Tất cả mọi thứ chỉ có nhẫn, mới có thể sinh tồn được.

Tần Nguyễn nghịch sợi tóc bên tai, cô lắc đầu: “Nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, chỉ đổi được mọi việc càng trầm trọng thêm mà thôi. Lùi một bước cũng không phải là trời cao biển rộng, mà là được đằng chân lân đằng đầu. Thứ tôi muốn là để cho bọn họ sợ, chỉ có thật sự sợ, bọn họ mới không dám kiêu ngạo làm bậy nữa.”
“Việc này để bàn sau.” Giọng Dung Mộng Lan hơi trầm xuống.

Dung Kính bây giờ tự thân khó đảm bảo nên cũng không đoái hoài gì tới chuyện thuyết phục Tần Nguyễn nữa.

Mặt mũi anh ta tràn đầy tuyệt vọng, hy vọng ông già đừng tiếp tục cho anh ta uống những bát thuốc khó ngửi kia nữa.
Đúng vậy nhỉ, hiện giờ anh ta cũng là người của thế gia rồi, cũng có thân phận có thể đi ngang.

Vừa rồi anh ta mới chửi luôn cả chính mình hả?

Không chỉ như vậy, hình như anh ta còn mắng anh họ ở ngay trước mặt anh ấy?
Dung Mộng Lan lớn tiếng cắt ngang lời nói của Dung Kính, anh ta không đành lòng để Dung Kính mất mặt xấu hổ thêm nữa.

Anh ta đã nhìn ra, thằng nhóc này có quen biết với Tam thiếu phu nhân nhà họ Hoắc, nhưng lại không biết gì về thân phận thật sự của người ta.

Đúng là một tên nhóc ngốc, quá ngây thơ.
Dung Mộng Lan liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã đến lúc anh ta cần phải đi.

Anh ta ngẩng đầu, khách sáo nói với Tần Nguyễn: “Hoắc phu nhân, tôi và Dung Kính xin phép đi trước, tối nay bên nhà chúng tôi còn có việc.”

Sao lời này nghe giống cái cớ mà đám người Tiêu Dục Kiệt mời tới dùng để bỏ trốn thế nhỉ.
Dung Kính hô lên.

Anh ta thật sự suýt quên mất, lúc ở nhà anh họ nói muốn dẫn anh ta ra ngoài gặp gỡ vài người.

Rồi chuyện xảy ra tối nay khiến anh ta quên mất một chuyện quan trọng như vậy.
Dung Mộng Lan nhìn Dung Kính thật sâu, rồi anh ta đưa tay lên vỗ vai cậu em họ hai lần.

Nhưng chính hai cái vỗ vai mang ý tứ sâu xa này khiến Dung Kính không khỏi có vẻ mặt buồn bực.

Anh ta đưa tay ra ngăn cản cánh tay của Dung Mộng Lan và khẩn cầu: “Anh họ à, anh nhất định không được nói chuyện này cho ông già nhà em biết đâu đấy, không thì ông ấy lại lên cơn.”
Anh ta mở cửa sau của xe ra, rồi cúi đầu với Tần Nguyễn: “Phu nhân.”

Anh ta làm động tác mời cô lên xe.

Tần Nguyễn quay đầu hỏi Dung Mộng Lan đứng bên cạnh: “Dung thiếu có lời gì muốn nói với tôi à?”
Dung Mộng Lan đưa tay ra hiệu xin mời: “Tôi thấy Hoắc phu nhân mệt mỏi, lên xe trước rồi hẵng nói.”

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu, sau đó mới bước vào trong xe.