Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 495: Bị bóng tuyết đánh lén, tần nhị thiếu phát điện



Meo meo meo...”

“Meo meo... Meo meo meo...” Bóng Tuyết bị ôm mà bộ lông trắng muốt xù lên.

Lúc này, Tần Muội đang nằm úp sấp, một tay ôm cơ thể lông xù của Bóng Tuyết đang tựa vào trên vai anh ta.
Lịch sử đen tối mấy ngày trước lại tràn vào đầu óc của Tần Muội, khiến toàn thân anh ta như bị nổ tung.

Tiếng hét chói tại của anh ta gần như sắp lật tung nóc nhà tới nơi, hấp dẫn Tần An Quốc và Tần Cảnh Sầm ở dưới nhà đi lên.
Tần Muội nắm thật chặt cánh tay của Tần An Quốc, nhảy phắt xuống đất rồi trốn ở sau lưng ông.

Anh ta run như cầy sấy, nói: “Ba, là thật đấy! Con mèo này muốn bắt con đi!”
Bóng Quyết dần thả lỏng, cơ thể lông xù rúc vào hõm vai của Tần Muội, tìm một vị trí thoải mái, cơ thể cuộn tròn.

Cứ như vậy một người một mèo trải qua một đêm rất yên bình trên chiếc giường êm ái.
Chính trong khoảnh khắc đó, bóng dáng màu trắng ngoài cửa sổ lại xuất hiện.
2
Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, lúc này mới hiện rõ đường nét của bóng trắng.

Rõ ràng đây là con mèo Bóng Tuyết của nữ st7reamer Yêu Yêu.
Người hầu mở cửa phòng, cơ thể trắng như tuyết của Bóng Tuyết xẹt qua như bóng ảnh, thuận thế theo khe cửa tiến vào trong nhà.

Người hầu đứng ở cửa hoàn toàn không biết gì cả, anh ta mượn ánh đèn đường bên ngoài nhìn quanh mấy lần cũng không thấy một con mèo hoang nào.
Tầng hai.

Cửa phòng ngủ của Tần Muội vang lên một tiếng kêu rất nhỏ, giống như là bị người ta đẩy từ bên ngoài vào.
Ngay cả tiếng mèo kêu cũng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

Đợi một lúc vẫn không nghe thấy tiếng mèo kêu, cũng không thấy bóng con mèo hoang nào, người hầu quay người trở về phòng.
“Meo.”

Bóng Tuyết thấp giọng gọi bên cạnh Tần Muội.
m thanh càng ngày càng vàng, cũng rất quen thuộc.

Quen thuộc đế1n mức cơ thể Tần Muội vô thức co rúm lại.
Hôm sau, trên tầng của nhà họ Tần.

“A a a!!!”
Sợ tiếng mèo kêu sẽ đánh thức người của nhà họ Tần, đến sáng lại bị nhà chủ quở trách, nên anh ta đứng dậy, mặc áo khoác và đi ra ngoài.

Tiếng cửa phòng mở làm Bóng Tuyết đang lơ lửng ở bên ngoài cửa sổ giật mình. Bóng dáng màu trắng của nó ở trước cửa sổ lại biến mất.
Tần An Quốc và Tần Cảnh Sầm có thói quen làm việc và nghỉ ngơi rất tốt nên đã dậy từ sớm.

Bọn họ đang ngồi ở phòng khách đọc báo, xem tin tức về tài chính và kinh tế, không làm phiền lẫn nhau.
“Aa a a!!!”

Tiếng hét chói tai, cực kỳ thảm thiết phát ra từ phòng của Tần Muội.
Bóng Tuyết không dám cử động, cặp mắt xanh biếc của nó mở to.

Nó chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn thấy Tần Muội đang nhắm chặt mắt, phần lông dựng lên dần dần... trở về hình dáng ban đầu.
Đây là suy nghĩ hiện giờ của hai cha con Tần An Quốc và Tần Cảnh Sầm.

Tần An Quốc bước tới, kéo chăn trong tay Tần Muội rồi túm lấy người anh ta: “Thằng nhóc thối này, con lại làm trò quỷ gì vậy, mau dậy đi!”
Bóng Tuyết bước từng bước đi uyển chuyển không có chút âm thanh nào về phía giường.

Bước đến mép giường, nó nhẹ nhàng nhảy lên rồi trực tiếp rơi xuống giường.
Con vật nhỏ lơ lửng ngoài cửa sổ, đôi mắt xanh lục nhìn chăm chú vào Tần Muội, trong mắt hiện lên một tia 7chật vật đáng thương.

Nó giơ hai bàn chân lông trắng như tuyết lên cho vào cửa kính.
Không biết qua bao lâu, tiếng hít thở của Tần Muội vẫn vang lên đều đều, cuối cùng con mèo cũng có động tác.

Bóng Tuyết bước rất nhẹ và chậm rãi đi đến chiếc gối mà Tần Muội đang ôm.
Nếu như thay tất cả bằng diễn biến logic bình thường của Tần Muội, thì đám fan hâm mộ của thể loại phim kinh dị này sẽ chẳng có bất cứ món ăn tinh thần nào cả.

“Meo meo meo!!!”
Anh ta quay người nằm lì trên giường, cầm lấy gối che ở trên đầu, bịt chặt hai bên tại.

Cái dáng vẻ không tim không phổi này đúng là khiến người ta hâm mộ.
Tiếng mèo kêu một cách lo lắng lọt vào trong t0ai Tần Muội đang nằm trong phòng qua lớp cửa kính.

m thanh thật sự quá ồn.
Cái đuôi trắng muốt nhẹ nhàng cọ xát cổ tay của Tần Muội.

Lần này, Tần Muội có động tĩnh.
Tần Muội sắp điên rồi.

Tối hôm qua anh ta ngủ không ngon, sáng nay tỉnh lại cảm thấy đau nhức khắp người.
Nghe tiếng hét thất thanh từ phòng của con trai (em trai) trên lầu, hai cha con đồng loạt nhìn lên.

Họ đứng dậy lao lên lầu với tốc độ nhanh nhất đến cửa phòng ngủ của Tần Muội.
Tần An Quốc hoàn toàn không biết gì cả về yêu tinh mèo Bóng Tuyết, ông chỉ cảm thấy con mèo này thật đáng yêu. Ông đi vào trong phòng, hỏi Tần Muội: “Làm sao thế?”

Thấy cha mình đến gần, Tần Muội giống như nhìn thấy vị cứu tinh.
“Meo!”

Bóng Tuyết thản nhiên ngồi trên giường, làm như không thấy lời cảnh cáo của Tần Muội.
Nó đứng dậy, rũ lông, rồi uyển chuyển bước từng bước chân thành tạo kiêu ngạo về phía Tần Muội.

“A a a!!! Không được, mày không được qua đây!!!”
Nếu đổi lại là một nhân vật trong phim, nửa đêm nghe thấy động tĩnh như vậy thì đã bị đánh thức, rồi vì tò mò mà đi ra ngoài kiểm tra tình hình rồi.

Bọn họ sẽ thường thường vì lòng tò mò quá nặng mà đi thăm dò, rồi từ đó bị ma quỷ gây tổn thương, kéo theo một loạt các hình ảnh ly kỳ.
Cửa phòng ngủ mở ra một khe hở, Tần Cảnh Sầm không hề do dự đá mạnh vào cửa phòng.

Cảnh tượng buồn cười ở trong phòng đập vào mắt anh ta và cha anh ta.
Anh ta hát gối ôm, mò mẫm cơ thể của Bóng Tuyết rồi ôm nó lên vai, còn thuận tay vuốt lông có hai phát.

Một loạt các động tác liền mạch tự nhiên như thể đã làm hơn trăm, hơn nghìn lần rồi.
Một con mèo trắng nhìn đáng yêu như vậy làm sao có thể bắt Tần Muội đi được.

Cái thằng nhóc thối này không phải là vẫn còn nằm mơ chưa tỉnh ngủ đấy chứ.
Nó còn có một cô chủ là quỷ, đã chết.

Mà con nữ quỷ chết đã lâu ấy còn muốn xưng chị gọi em với anh ta.
Những móng vuốt sắc nhọn va v2ào tấm kính tạo ra những âm thanh ma sát chói tai.

“Meo meo meo!!!”
Bóng Tuyết vẫn còn đang kêu ngoài cửa sổ, tiếng kêu nghe quá đáng thương.

Người hầu gác đêm ở dưới nhà nghe thấy tiếng mèo kêu liên tục ở bên ngoài.
Anh ta chỉ vào con mèo đáng yêu đứng cách mình chưa đến một mét, vô cùng hoảng sợ nói: “Ba ơi cứu con, mau cứu con, nó muốn bắt con đi!”

So với vẻ bề ngoài đáng yêu của Bóng Tuyết, mấy câu nói khiến người ta nghe xong không biết nên khóc hay nên cười này của Tần Muội, khiến Tần An Quốc và Tần Cảnh Sầm nghe thấy mà khóe môi không khỏi giật giật.
Cửa phòng hé ra một khe hở, cơ thể nhỏ bé đáng yêu của Bóng Tuyết chen vào trong phòng.

Đôi mắt xanh biếc của nó quét một vòng trong phòng ngủ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Muội nằm ở trên giường.
Anh ta vén chăn lên xem, hay lắm, thế là ba hồn bảy vía bị dọa sợ quá đến mức sắp rời khỏi xác luôn.

Cái thứ màu trắng nằm cuộn tròn ngủ say sưa ngay bên cạnh eo của anh ta, chính là con yêu tinh mèo Bóng Tuyết trước kia đã bắt cóc anh ta.
Trước khi anh ta mở mắt ra, đã có cảm giác có cái gì đó không ổn.

Tại sao bên hông của anh ta lại ấm áp và có cảm giác lông mịn nhỉ.