Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 497: Mày là yêu tinh, tao là người, chúng ta không thể nào đ u



Đối mặt với sự uy hiếp của Bóng Tuyết, ánh mắt Tần Muội né tránh.

Anh ta sợ. Cha và anh cả ném lại một mình anh ta ở đây hả?

Khóe môi Tần Muội run rẩy, trên mặt là biểu cảm không thể tin nổi và bị tổn thương.
Cơ thể màu trắng của Bóng Tuyết rơi vào trên người Tần Muội, móng mèo về mặt của anh ta.

Nhưng những móng vuốt sắc nhọn của nó lại bị thu vào bên trong đêm thịt, nên chỉ có phần đệm mềm mại đầy lông ở chân là chạm vào mặt Tần Muội.
“Meo! Meo meo!!!”

Bóng Tuyết thở phì phò, rõ ràng là bị lời nói của Tần Muội chọc giận.
Vì hai bên trò chuyện với nhau mà vẻ sợ sệt trên mặt Tần Muội cũng giảm đi rất nhiều.

“Meo!”
Hành động của nó khiến anh ta cảm thấy rùng mình.

“Meo...”
“Con bé nói yêu tinh mèo sẽ không làm tổn thương đến A Muội, nó đến để nhận chủ.”

“Nhận A Muội làm chủ?”
Bóng Tuyết liếm láp hai bàn chân trước của mình, sau đó lại kêu ầm lên với Tần Muội: “Meo meo meo!!!”

Sắc mặt Tần Muội đen sì: “Tao đã nói rồi, mày đừng có nhặng xị lên thế, dù sao tao cũng không nuôi mày được đâu!”
“...” Tần Muội rơi vào yên lặng.

Một lúc lâu sau, cuối cùng anh ta cũng đầu hàng: “Mày để tạo nghĩ lại đã.”
Tần An Quốc và Tần Cảnh Sầm đang ngồi trong phòng ăn sáng.

Tần An Quốc gắp món ăn, thuận miệng hỏi con trai cả đang ngồi đối diện: “Nguyễn Nguyễn nói như thế nào?”
Anh ta vươn tay kéo Bóng Tuyết ở trên người mình xuống: “Đừng nghịch!”

“Meo meo meo!!!”
Nếu không phải anh ta có ngoại hình giống hệt Tần Nguyễn, thì chắc đã cho rằng mình là đứa con bị nhặt về nuôi rồi.

Anh ta còn đang bị con yêu tinh mèo uy hiếp, thế mà cha và anh cả đã vung tay bỏ đi, không thèm quan tâm đến sự sống chết của anh ta rồi.
Tần Muội còn đang bận nhíu mày suy nghĩ nên không để ý đến sự gần gũi của nó.

Tầng dưới.
Bản mèo đây không có hứng thú với lũ mèo tầm thường kia nhé, tôi chỉ muốn đi theo anh!

Khóe môi Tần Muội giật giật, cảm thấy cạn lời vì sự vô liêm sỉ của nó.
Anh ta chưa từng nuôi chó mèo nên không hiểu tính nết của chúng, định chơi hai ngày rồi sẽ tìm một gia đình tốt để gửi nó, tránh nó đi theo mình lại được bữa trước không có bữa sau.

Nhưng anh ta chưa kịp hành động thì chính mình đã bị yêu tinh mèo bắt đi rồi.
Con oắt con này vậy mà dám nói nếu anh ta không nuôi nó thì nó sẽ đi tìm em gái anh ta đòi nuôi.

Tần Muội lắc đầu nguầy nguậy: “Không được! Nguyễn Nguyễn đang mang thai, nhỡ mày làm em ấy bị thương thì làm sao, tuyệt đối không được!”
Lúc này Tần Muội vậy mà lại không sợ.

Anh ta chỉ ngồi đó nhìn Bóng Tuyết nhảy đến.
Bóng Tuyết kêu nhỏ: “Meo meo meo...”

Bên trong tiếng kêu đầy sự khinh thường và có một chút bất cần.
“Meo meo meo meo...”

Hoặc là anh nuôi tôi, hoặc là bản mèo đi tìm cô kia.
Cảm giác áp bách trong đôi mắt xanh lục của Bóng Tuyết rút đi, nhưng7 thái độ của nó vẫn không thay đổi, nhất quyết đi theo Tần Muội.

Tần Muội nuốt nước bọt, đành thương lượng: “Hay là 2để tạo tìm một gia đình khá giả cho mày, mày đi theo họ đảm bảo sẽ được ăn uống no say. Mày yên tâm, mọi chi phí sau này tạo0 chịu hết, tuyệt đối để mày ăn sung mặc sướng! À đúng rồi, nếu như một mình mày thấy cô đơn quá, tạo sẽ tìm cho mày một con mèo khác, mày muốn bao nhiêu đứa cũng được!”
“Meo ô...”

Bóng Tuyết được đằng chân lân đằng đầu, nện bước chân mèo đi tới bên cạnh Tần Muội, nó nâng móng vuốt của mình lên đặt ở trên đùi anh ta.
Nhưng nghĩ đến năng lực của em g1ái Tần Nguyễn, ánh mắt Tần Muội lóe lên.

Anh ta cứng cổ, dọa nạt Bóng Tuyết: “Mày có uy hiếp tạo cũng vô dụng! Em gá2i tạo là Thiên Sư, mày mà dám làm tổn thương tạo, tạo sẽ bảo em ấy xử lý mày!”
Bóng Tuyết không ngừng kêu la với Tần Muội, giống như cố tình gây sự vậy.

Anh không nuôi tôi, tôi sẽ đi tìm cô gái kia.
Tần Muội cảm thụ xúc cảm đập ở trên mặt mà bất nhã liếc mắt.

Cường độ chẳng khác gì gãi ngứa.
Tần Muội nhíu mày: “Ha ha... Mày tin tưởng tạo như vậy cơ à?”

“Meo!”
Anh ta muốn nhờ cha và anh cả nghĩ cách làm sao đuổi được con yêu tinh mèo dai dẳng này đi.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, anh ta không thấy một bóng người nào trong phòng.
“Meo meo meo!!!”

Bóng Tuyết nhe răng kêu to với Tần Muội, giống như muốn phản bác lời nói của anh ta.
“Meo meo!!!”

Bóng Tuyết nhe răng với Tần Muội, móng vuốt chân trước cho vào không khí.
Tần Muội trừng mắt: “Mày dám! Nếu mày dám đi tìm Nguyễn Nguyễn, em ấy nhất định sẽ xử lý mày!”

“Meo meo meo!!!”
Chính xác mà nói, lúc trước Tần Muội đã giải cứu Bóng Tuyết bị thương và bị bắt nạt khỏi lũ chó mèo hoang.

Không chỉ như vậy, anh ta còn trả tiền đưa nó đi thẩm mỹ viện dành cho chó mèo tắm rửa sạch sẽ, chữa trị vết thương trên người nó.
Nếu như không phải em gái kịp thời tới tìm anh ta, thì chỉ sợ anh ta đã bị đội chủ tớ một quỷ một mèo đó ăn đến xương cốt cũng chẳng còn.

Những ký ức tạo thành bóng ma tâm lý đó còn chưa kịp lùi xa thì con quỷ mèo này lại tìm đến cửa.
Chỉ được cái mạnh mồm, nhìn cũng thấy7 chẳng có tí sức mạnh nào.

“Meo meo!!!”
Bản mèo có biện pháp để cô gái kia nuôi tôi.

Tần Muội cắn răng: “Không được! Tao không cho phép!”
Tần Muội đưa tay lau khóe mắt.

Anh ta muốn quệt ra được một ít nước mắt, nhưng hai mắt lại chẳng chịu cố gắng gì cả.
Đây là yêu tinh mèo, tuyệt đối không thể để nó đi tìm em gái được.

Nguyễn Nguyễn đang mang thai cháu ruột của nhà họ Hoắc, em ấy không thể xảy ra chuyện vào lúc này được.
“Meo?”

Bóng Tuyết ngồi tại chỗ, đuôi đập mạnh xuống đất.
“Meo meo... Meo meo meo!!!”

Tần Muội nghe Bóng Tuyết kêu to với mình thì trừng mắt nhìn, ngay sau đó anh ta lên cơn tức giận.
Bóng Tuyết vậy mà lại gật đầu với Tần Muội một cái.

Tần Muội tiếp tục xù lông, anh ta giơ ngón tay run run chỉ vào Bóng Tuyết: “Đệch! Mày đừng làm ra động tác nhân tính hóa như thế chứ!”
Anh ta khoanh chân lại, bực mình mà nhìn chằm chằm vào Bóng Tuyết.

“Lúc trước mày đối xử với tao như vậy mà còn muốn tạo nuôi mày à, mày có bị bệnh không đấy? Nếu tao mà lén đi tìm đạo Sĩ đến xử lý mày, đánh cho hồn phách mày tán thành tro bụi thì mày nói xem, có phải là tự mình chuốc lấy khổ không hả?”
Bản mèo đây đẹp trai nhất nhé, bản mèo không ăn thịt người, bản mèo phải ở cùng với anh!

Tần Muội hừ một tiếng: “Mày ngậm miệng mau, mày là yêu tinh, tạo là người, chúng ta không thể nào đâu!”
Lần này nó càng quá đáng hơn, lại muốn anh ta nuôi nó!

Rốt cuộc đời trước anh ta đã tạo cái nghiệt gì mà lại chọc phải một con yêu tinh mèo quấn dại như thế chứ.
“Cái này không được, cái kia cũng không xong, thế rốt cuộc là mày muốn cái gì?!”

Tần Muội nổi giận, đặt mông ngồi xuống dưới đất.
“Meo meo meo!!!”

Bóng Tuyết nói không lại Tần Muội, nó bèn nhảy lên một cái lao về phía Tần Muội.
Tần nhị thiếu lẩm bẩm chửi một tiếng, rồi giận chó đánh mèo lên đầu Bóng Tuyết.

“Đều tại mày đấy, chẳng biết ông đây xui xẻo đến mức nào mà lúc trước lại cứu mày ra khỏi vòng vây của đám mèo hoang kia! Cứ tưởng mày là một con mèo xinh đẹp dễ thương, để mày ngỏm củ tỏi như vậy thì tiếc quá. Ai ngờ mày lại là yêu tinh mèo ăn thịt người!”
Tần Cảnh Sầm gật đầu: “Vâng.”

Tần An Quốc nhớ lại cảnh cậu con trai út của mình ở trong phòng, trò chuyện với yêu tinh mèo như thể không có ai ở đó.