Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 62: Hoắc tam gia mất khí nguyên dương



Ngay khi Hoắc Dịch Dung nói câu đó, ba người Hoắc Hồng Hưng, Hoắc Quân Tín và Long Vi thi nhau quay lại nhìn anh ta.

Đkến cả Hoắc Khương và những người trong Ám bộ đang đứng đợi ở bên cạnh cũng lén liếc mắt nhìn sang.

“Cháu biết à?” Hoắcc Hồng Hưng không tin lắm, nhưng trong lòng lại có một chút mong đợi. Ông chỉ có một đứa con trai là Hoắc Vân Tiêu, mặc dù khaông chiều quá mức như ông cụ. “Cha, anh cả, chị dâu, anh hai.” Giọng nói trầm trầm đặc biệt của anh vô cùng êm tai.

Hoắc Hồng Hưng cười tươi rói: “Tiêu Tiêu về rồi à, con có một không, mau vào nhà nghỉ ngơi đi, ông đang sốt ruột chờ bên trong đấy.”

Hoắc Vân Tiêu vịn lấy tay cha và khẽ gật đầu. Tất cả mọi người tiến vào phòng.
Nếu đã vậy, hy vọng được ôm cháu trai của ông lại lóe lên.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Hoắc Dịch Dung nhếch môi, trên mặt nở nụ cười đầy ẩn ý.

Tối hôm qua, khi anh ta gửi tư liệu của Hàn Khả Tâm cho em ba, sau khi đọc xong, sắc mặt em ba thối hoắc.
Nhưng sự yêu thương mà Hoắc Hồng Hưng dành cho con đã vượt qua kiểu cha con lợi ích như các thế gia khác.

Hoắc Vân Tiêu đã hai mươi tám, Hoắc Hồng Hưng cũng muốn được bế cháu trai. Linh Hư Tử của môn phái Linh Sơn đã nói rằng nếu muốn sống lâu thì con trai ông tuyệt đối không được phá thân.

Nhưng bây giờ đã phá thân rồi, nên có nói gì cũng muộn.
“Tam gia đến rồi.”

Hoắc Khương đột nhiên nhắc nhở.

Mọi người quay đầu và thấy một đoàn xe đang từ từ tiến đến.
Rồi khi anh ta nói với Hoắc Vân Tiêu rằng tất cả những chuyện này đều là do nhà họ Tô giở trò, cô gái ở bên cạnh em ấy đêm đó không phải Hàn Khả Tâm.

Mặc dù sắc mặt em ba vẫn căng cứng, nhưng Hoắc Dịch Dung có thể nhận thấy sự lạnh lẽo và tức giận trên khuôn mặt em ấy đã giảm bớt.

Hoắc Dịch Dung dám cược rằng lần này em ba về nước là vì cô gái ngủ cùng em ấy đêm hôm đó.
Ông cụ Hoắc nhìn thấy đứa cháu trai yêu quý thì cười híp cả mắt.

“Tiêu Tiêu, cháu có mệt không? Giáo sư Brent có nói cơ thể cháu thể nào không? Lần này cháu định ở lại trong nước bao lâu?”

Ông cụ cầm tay Hoắc Vân Tiêu, ngồi xuống ở chính giữa và ân cần hỏi han. Đối với người ông luôn yêu thương mình, Hoắc Vân Tiêu hoàn toàn thu lại hơi thở sắc bén, trong mắt anh toát lên tình cảm gắn bó.