Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 65: Hoắc nhị gia



“Buổi trưa mày làm tao mất mặt, theo mày thì tao muốn làm gì, đương nhiên là lấy lại thể diện rồi!”

Hầu Hương Lệ hất cằm nói với người đứngk phía sau: “Đánh nó cho tao! Chỉ cần không chết thì tao sẽ đứng ra lo hết!” “Cô ấy đang ở Học viện Thịnh Thế.” Anh nói bằng giọng trần thuật. Giọng nói trầm thấp kèm theo một chút từ tính.

“Em muốn đi gặp à?” Hoắc Dịch Dung nhíu mày.
Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn đối phương, ánh mắt cô thể hiện rất rõ sự giễu cợt, xem thường và coi khinh.

Loại ánh mắt như đang nhìn một thứ rác rưởi này đã kích thích gã đàn ông kia. “Con đi thổi tha, ánh mắt của mày là gì thế hả?!”
Không biết nhà họ Tần đóng vai trò gì trong chuyện này nữa.

Đa nghi là bệnh chung của tất cả mọi người, nhất là với những người nắm quyền. Hoắc Vân Tiêu ngước mắt lên, mặt anh trông khá lạnh lùng, nhưng thần sắc lại nhẹ nhàng ấm áp, đúng với khí chất của thiếu gia một gia tộc lớn.
Hoắc Vân Tiêu trả lời bằng hành động.

Anh quay đầu nhìn người đàn ông có khuôn mặt thô kệch, cơ thể cao to vạm vỡ đang đứng yên tĩnh như một bức tượng ở bên cạnh.
Tần Nguyễn cười lạnh: “Là ánh mắt nhìn mấy thằng rác rưởi chứ sao.”

Đừng tưởng Tần Nguyễn không biết gã đàn ông này đang nghĩ gì.
Thật không ngờ sự thật lại quanh có như vậy.

Tần Nguyễn, cô con gái út mà nhà họ Tần tìm về được mới là người có tình một đêm với em ba. Quanh đi quẩn lại vẫn không nhảy ra khỏi cái vòng tròn của nhà họ Tần.
Hơn chục gã đàn ông nghe vậy bèn lao về phía Tần Nguyễn như ong vỡ tổ. Thấy đang ở cổng trường mà nhóm người này chẳng sợ, Tần Nguyễn thở dài, cô đặt ba lô xuống đất rồi đứng dậy xoay xoay cổ tay.

Những người xem náo nhiệt bắt đầu tụ tập lại.
Lăn lộn ở khu tây từ nhỏ, Tần Nguyễn được chứng kiến quá nhiều gã đàn ông lộ ra vẻ mặt thèm muốn đáng ghê tởm đối với cô.

Tần Nguyễn biết hết những suy nghĩ bẩn thỉu của đám người đó. Hầu Hương Lệ lạnh giọng: “Còn nhìn gì nữa, mau lên đi! Xử lý cô ta xong thì tùy mấy người giày vò!”
Cùng lúc đó.

Trong khu nhà tổ của nhà họ Hoắc, Hoắc Vân Tiêu vừa kiểm tra xong tất cả tư liệu về cuộc sống của Tần Nguyễn trong mười chín năm qua.
“Hoắc Xuyên, chuẩn bị xe.”

“Vâng, Tam gia!” Hoắc Xuyên rời khỏi phòng làm việc.
Hoắc Dịch Dung ở bên cạnh thở dài, nói: “Không ngờ lại là cô gái này, em ba à, em có duyên với những cô gái của nhà họ Tần thật đấy.”

Lúc đầu cứ tưởng cô gái đêm hôm đó là Hàn Khả Tâm, tuy cô ta là con gái riêng của bà Tần, nhưng dù sao vẫn là người nhà họ Tần.
Thấy Tần Nguyễn có dáng dấp không tồi, trông có vẻ hơi yếu ớt,c khuôn mặt xinh đẹp nhỏ cỡ bàn tay vừa có nét ngây thơ trong sáng, lại vừa có sự quyến rũ, làm ánh mắt của bọn đàn ông phía sau lóe lên những tia asáng thèm khát.

Người đàn ông đứng đầu bước ra, gã nhìn chằm chằm khuôn mặt Tần Nguyễn một cách thèm thuồng rồi khuyên nhủ: “Cô bé, trong cái dáng vẻ gió thổi đã ngã của em, anh đây chẳng muốn ra tay. Hay là em xin lỗi Hầu tiểu thư đi, bọn anh cũng sẽ xin dùm em, việc này dừng ở đây được chứ?”
Hoắc Dịch Dung cười xấu xa trêu ghẹo: “Sốt ruột thể cơ à.”

“Cần phải làm rõ một số chuyện.” Giọng nói Hoắc Vân Tiêu tròn vành và rất dễ nghe, anh dựa lưng vào ghế với tư thế thả lỏng.