Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 76: Tần nguyễn



Lăng Hiểu Huyên nhíu chặt lông mày, ánh mắt cô ấy vượt qua Tần Nguyễn và nhìn về phía Đỗ Trường Hành đang đứng ở đầu kia căn phòng.

Đốik phương sợ hãi nhìn chằm chằm cửa miếu, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng.

Tròng mắt của gã đảo liên tục, trông rõ là đang chột dạ. “Tôi không quen, không biết, cô tránh xa tôi ra!”

Đỗ Trường Hành trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Tần Nguyễn như thể muốn cắt cô thành tám mảnh.

Rõ ràng bọn họ mới gặp nhau lần đầu tiên, nhưng không hiểu tại sao gã lại có sự thù địch lớn đến thể với cô.
Đứng trước cánh cửa đã yên tĩnh trở lại, Tần Nguyễn lấy xuống chiếc khăn tay sáng màu không biết được treo lên đó từ bao giờ.

Kiều Nam Uyên vốn tưởng rằng Tần Nguyễn định mở cửa cho con quỷ tiến vào, nhưng khi thấy như vậy thì chậm rãi khép cái miệng đang hé ra của mình.

Ông ta đã hiểu nhầm.
Lăcng Hiểu Huyên thu lại ánh nhìn, cô ấy nói bằng giọng rất cố gắng bình tĩnh: “Chị không có tình cảm gì với Đỗ Trường Hành, nhưng dù sao anh ta cũang là chồng chưa cưới do chủ của chị chọn, nếu anh ta gặp chuyện thì chị cũng khó thoát khỏi trách nhiệm. Lúc trước anh ta gia nhập đội thám hiểm linh dị cũng là vì chị, chị muốn đưa anh ta ra khỏi núi Kỳ Sơn.”

Lăng Hiểu Huyên không nói bắt buộc phải dẫn Đỗ Trường Hành rời đi.

Tần Nguyễn nhíu mày, trên mặt thoáng xuất hiện sự chán ghét.
Mục đích của ác ma ngoài cửa rất rõ ràng, từ đầu đến cuối nó chỉ để mắt đến Đỗ Trường Hành.

Tần Nguyễn hoàn toàn có thể cướp người từ trong tay đối phương, nhưng cô không muốn làm như vậy.

“Để xem tình hình rồi lại tính vậy.”
Tần Nguyễn bị một người cản lại, là Kiều Nam Uyên.

Cô hờ hững hỏi: “Có việc gì?”

Kiều Nam Uyên nghiêm mặt, nói: “Con quỷ ngoài cửa có tu vị ít nhất vài trăm năm, nếu như bây giờ cô thả nó vào đây, tất cả những Thiên Sư trong phòng cùng bắt tay với nhau có thể tạm thời chống lại nó nhưng không thể tiêu diệt được nó, hơn nữa ở đây còn rất nhiều người thường không có năng lực tự vệ.”
Tần Nguyễn siết chặt chiếc khăn trong tay và đi về phía Đỗ Trường Hành. “Anh Đỗ, anh thấy chiếc khăn này có quen không?”

Khi Tần Nguyễn đến gần, Đỗ Trường Hành liên tục lùi về phía sau, vẻ mặt gã sợ hãi, đồng tử co rụt lại.

“Tránh ra! Cô... Cô đừng đến gần tôi!” Tần Nguyễn đưa chiếc khăn tay cho gã: “Anh Đỗ, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Tần Nguyễn không thèm quan tâm đến thái độ ác liệt của đối phương.

Đối với một kẻ sắp chết, dù sao cô cũng phải bao dung một chút.

Tần Nguyễn khẽ ồ một tiếng, bàn tay ngọc ngà buông ra, chiếc khăn tay nhẹ nhàng rơi xuống đất. Chiếc khăn sạch sẽ rơi trên mặt đất đầy bụi.

Lăng Hiểu Huyên đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, cô ấy trừng mắt nhìn Đỗ Trường Hành, sau đó không nói gì mà kéo Tần Nguyễn đi về phía các Thiên Sư đang tụ tập.

Dưới cái nhìn của Lăng Hiểu Huyên, Đỗ Trường Hành thật sự không biết điều,

Tần Nguyễn ngồi trên tấm vải bạt tại khu đất đã được vệ sĩ nhà họ Lăng quét dọn sạch sẽ. Thấy vẻ mặt Lăng Hiểu Huyên ngập ngừng như muốn nói, Tần Nguyễn bảo: “Chị, nhà họ Lăng nghĩ thế nào mà lại tìm cho chị một người đàn ông như vậy.” Đỗ Trường Hành có ấn đường hẹp, mắt lồi, lông mày lộn xộn, xương gò má quá cao, đồng tử nhiều trong trắng, chỉ nhìn tướng mạo đã thấy không phải người tốt.

Lăng Hiểu Huyện cười khổ: “Chú của chị đã chọn lựa rất kỹ lưỡng mới tìm được nhà họ Đỗ có gia thế không cao để đính hôn.”