Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 80: Hai thầy trò kiều nam uyên, kiều cửu ra tay



Từ oán khí sinh sát khí, đây là thứ mà Tần Nguyễn cần để kéo dài tính mạng.

Ảnh mắt Tần Nguyễn lóe lên tia sáng.

Cô lần th1eo mùi máu nhìn về phía cửa miếu. Tần Nguyễn nói với Kiều Nam Uyên: “Tôi không nhìn nổi cái thứ đó, hai người hãy ra tay giải quyết nó đi.”

Sự khó chịu này của Tần Nguyễn không phải dành cho Kiều Nam Uyên, bản thân ông ta cũng hiểu điều này.

Cơ thể được khôi phục như cũ, Kiều Nam Uyên khẽ gật đầu với Tần Nguyễn. Ông ta cầm một thanh kiếm làm từ tiền đồng, tay kéo đồ đệ vẫn đang vận động chân tay ở bên cạnh: “Chuẩn bị sẵn bùa đi.” Kiều Cửu mò vào trong ngực rồi lấy ra một xấp lá bùa màu vàng.
Bốn lá bùa màu vàng trong tay Kiều Cửu đồng thời bay ra.

Lá bùa như có ý thức cố định ở bốn phía xung quanh đồng thịt thối.

Bùa chú rơi xuống đất và mọc rễ rất chắc chắn, động tác tiến lên của đồng thịt thổi đột ngột dừng lại.
Ngón tay mảnh mai khẽ cử động, một tia sáng màu vàng nhạt bắn ra từ bàn tay cô.

Tia sáng vàng bắn vào người hai thầy trò, và hai người họ được khôi phục lại cảm giác.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Nguyễn trắng bệch, trong thời gian ngắn lộ vẻ suy yếu.
Đúng lúc này, Kiều Nam Uyên di chuyển.

“Nhật Nguyệt càn khôn bảo vệ kim thần của ta, yêu ma quỷ quái nơi nào lập tức hóa thành tro bụi, Thất Tinh quy vị, Long Tuyền giết địch, mau mau nghe lệnh!”

Ông ta nói rất hùng hồn, thanh kiếm đồng tiền mang khí thế vô cùng mạnh mẽ đâm vào đông máu thịt.
Chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt Tần Nguyễn đã tái nhợt.

7Tần Nguyễn có phản ứng mang thai giả, khi nhìn thấy cảnh này, trong dạ dày trống rỗng có sự biến đổi lớn.

Cảm giác buồn nôn trào lên2 cổ họng, Tần Nguyễn không tự chủ được cúi người nôn khan. Nghe thấy tiếng nôn khan của Tần Nguyễn, Lăng Hiểu Huyên giật mình và khôi phục0 được thần trí đang sợ hãi. Lăng Hiểu Huyên không để ý đến người phụ nữ cây khô đang đứng nhìn chằm chằm, cô ấy đứng dậy đỡ Tần Nguyễn: “Em sao thế?” Tần Nguyễn nắm tay cô ấy để giữ thăng bằng, cô không dám nhìn về phía cửa miểu nữa.
“Sư phụ, mọi thứ đã chuẩn bị xong!”

Hai thầy trò liếc nhìn nhau và bước nhanh về phía cửa miếu.

Đống thịt thối trước đó còn chậm chạp bò trước cửa, bây giờ nó đã tiến vào trong miếu.
Cô nôn ra khá nhiều dịch dạ dày, đầu ngón tay run lên, những cơn buồn nôn liên tục kéo đến bao trùm lấy Tần Nguyễn.

Không nhìn không nghĩ thì thử đó sẽ không xuất hiện nữa.

Tần Nguyễn khống chế đầu óc không nhớ lại thứ vừa nhìn thấy, cô khẽ thở phào rồi nhìn thẳng vào hai thầy trò Kiều Nam Uyên và Kiều Cửu.
“Aaaa.”

Tiếng gào đau đớn của một người phụ nữ vang lên từ đống thịt thối.

“Tru Tà!”

Sắc mặt Kiều Nam Uyên kiến nghị, tay bẩm quyết, trông ông ta như thể muốn xóa sạch thử bẩn thỉu này.

Cảm nhận được sát khí rõ ràng của ông ta, Tần Nguyễn vội lên tiếng ngăn cản: “Đừng giết cô ta vội!” Kiều Nam Uyên dùng động tác trong tay lại, ông ta quay đầu, vẻ mặt kiến nghị lộ vẻ khó hiểu. Tần Nguyễn chịu đựng cơn cồn cào trong dạ dày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đống thịt thối đang bị khống chế kia. “Hãy khôi phục lại cơ thể ban đầu đi, tôi sẽ tạm thời tha chết cho cô.” Đống thịt thối ngâm trong máu khẽ rung rung: “Tu vi của tôi không đủ, không thể biến hình, xin hãy tha cho tôi.”