Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 84: Đỗ trường hành không sống được lâu nữa



Tần Nguyễn liếc mắt nhìn về phía Đỗ Trường Hành đang nằm cách đó không xa, vẻ mặt cô trầm tư.

Một lúc lâu sau, đôi môi đỏ của cô kh1ẽ mở: “Đỗ Trường Hành là kiếp này của thư sinh à?”

Giọng gần như khẳng định. Ánh mắt Linh Phong lóe lên, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Đỗ Trường Hành, hai con người của cô ta lấp lóe ánh sáng đỏ, sát ý hiện ra rõ rệt.

Không biết nhớ đến cái gì, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Tần Nguyễn bỗng nở một nụ cười rất nhẹ.

“Ai đó đã từng nói với tôi rằng, đối với kẻ thù, chết chính là sự giải thoát, hãy giữ lại tính mạng của chúng, để chúng vĩnh viễn sống trong đau đớn và ân hận. Đó mới là sự tra tấn khủng khiếp nhất.”
Cả người Đỗ Trường Hành bị xách giữa không trung, tứ chi giãy giụa kịch liệt, gã gào khóc phản bác.

Gã hoảng loạn quá mà gào đến khàn cả giọng.

Tần Nguyễn nheo mắt nhìn chằm chằm Đỗ Trường Hành.
Giọng nói chứa chan tình cảm và đau xót vô hạn, đồng thời cũng thể hiện sự dịu dàng của một cô gái đối v2ới người mình yêu.

Đỗ Trường Hành nằm trên mặt đất liên tục run rẩy, gã chôn chặt đầu xuống đất và tiếp tục giả chết đến cùng. Nhìn 0thấy cảnh này, Tần Nguyễn câu môi tạo thành một đường cong đầy chế giễu. Cô đi đến trước mặt Đỗ Trường Hành rồi đá vào vai gã. “Đừng giả chết.” Đỗ Trường Hành vẫn không nhúc nhích. Tần Nguyễn tức giận mỉm cười, cô giơ tay túm áo đối phương rồi nhấc lên.

“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi không phải! Thư sinh đó không phải là tôi, tôi là Đỗ Trường Hành chứ không phải Đỗ công tử nào đó!”
“Đúng là anh ta.”

Cơ thể Linh Phong khẽ2 chuyển động, để lộ đôi giày gấm thêu hình là phong dưới chân, cô ta bước từng bước về phía Đỗ Trường Hành.

Linh Phong ngồi xổm trướ7c người đối phương, sắc mặt cô ta đầy ai oán, giọng nói thống khổ: “Đỗ lạng, sao chàng không để ý đến Phong Nhi, chàng đã quên hết những lời7 thề non hẹn biển rồi sao?”
Kiếp trước, sau khi Hoắc Tam gia bảo thù cho Tần Nguyễn và con. Trong lần đầu tiên đi viếng mộ hai mẹ con ở khu nghĩa trang núi Vạn Bảo, anh đã nói những lời này.

Cái chết đối với kẻ thù không phải tra tấn mà là giải thoát.

Màu đỏ máu trong mắt Linh Phong rút đi, trên mặt hiện lên vẻ kỳ quái. Tần Nguyễn cười, hai mắt cong cong: “Tôi không ngăn cản cô báo thù, nhưng tôi muốn dẫn Đỗ Trường Hành đi. Gã và bạn tôi vẫn còn có một chút liên quan đến nhau, đợi sau khi giải quyết vấn đề của họ, cô muốn làm gì cũng được.”
Tần Nguyễn nói với giọng lạnh nhạt, có đôi phần tiếc nuối. Cô giơ tay ra sờ cổ của Đỗ Trường Hành.

Ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh móc ra một chiếc thẻ ngọc từ trong cổ áo gã. Thủ phạm khiến Linh Phong và Tiểu Mỹ người đầy oán khí và sát khí không thể đến được gần Đỗ Trường Hành, là do chiếc thẻ ngọc này.

Bên trong chiếc thẻ ngọc có chứa những tia sáng trắng, nó có tác dụng ngăn cản sát khí.
“Thật chứ?”

Linh Phong nhíu mày, trên mặt đầy vẻ hoài nghi.