Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 89: Chú ơi, cháu muốn hủy hôn ước



Tần Nguyễn liên tục đè nén cảm giác không cam lòng cùng con xúc động muốn xông xuống Địa phủ tìm kẻ đầu sỏ gây tội. Cô tính qua một kchút, với tốc độ thu thập sát khí bây giờ, nếu Tần Nguyễn muốn đạt đến mục tiêu sống thọ chết già thì không biết phải đến ngày tháncg năm nào.

Quả nhiên, các sinh vật của Minh giới đúng là những kẻ lòng dạ hiểm độc không chịu thiệt thòi bao giờ.

Cáia giá của tái sinh còn vất vả hơn nhiều so với dự đoán của cô. Lăng Hiểu Huyên hiểu ý của Tần Nguyễn: “Sau khi giải trừ hôn ước với nhà họ Đỗ, hai gia đình sẽ không dính dáng gì với nhau nữa, sự sống chết của Đỗ Trường Hành không còn liên quan đến chị.”

“Ừm, chị đi đi.”

Lăng Hiểu Huyên thở dài, sau đó nói với vệ sĩ: “Mở cửa.”
Vệ sĩ lập tức mở cửa, tiếng cãi vã trong phòng đột ngột dừng lại.

Đôi môi nhợt nhạt của Lăng Hiểu Huyên khẽ nhếch lên, cô ấy bước từng bước vào phòng.

Lăng Hiểu Huyên đi vào trong nhà, cha mẹ Đỗ Trường Hành nhìn sang trước tiên.
Lăng Hiểu Huyên đi tới bên cạnh Tần Nguyễn, cô ấy hỏi với giọng lo lắng: “Em thật sự không sao chứ?”

“Em không sao, đi thôi.” Tần Nguyễn bình tĩnh lại và bỏ đi những suy nghĩ lung tung trong đầu. Hai người nắm tay nhau lần theo con đường hiểm trở để xuống núi.

Một tiếng sau, tại khu vực tiếp khách của núi Kỳ Sơn.
Tần Nguyễn, Lăng Hiểu Huyên chậm rãi đi tới, tiếng cãi vã trong phòng truyền vào tai hai người. “Tiểu thư đã ra lệnh, khi cô ấy chưa về thì không ai được phép xuống núi!”

Một giọng nam lạnh lùng không cảm xúc vang lên trong phòng.

Không cần phải nghĩ cũng biết người lên tiếng chính là vệ sĩ nhà họ Lăng.
“Hiểu Huyên, cháu đến rồi! Trường Hành vẫn đang hôn mê, mau đưa nó đến bệnh viện đi, nếu nó xảy ra chuyện gì thì cô chủ cũng không sống nổi!”

Bà Đỗ xông đến nắm chặt lấy tay Lăng Hiểu Huyên, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi.

Nhà họ Lăng là một trong sáu thế gia, nhà họ Đỗ phải rất có phúc mới trèo lên được mối hôn sự này.
“Trường Hành, Trường Hành, tỉnh lại đi, mẹ của con này, con mở mắt ra nhìn mẹ đi...”

“Tại sao con trai tôi vẫn chưa tỉnh lại, các người đều chết rồi à! Mau đi tìm bác sĩ đi!”

Tiếng khóc lóc của người phụ nữ cùng những câu hỏi giận dữ của người đàn ông vang lên từ phòng tiếp khách của núi Kỳ Sơn.
Vệ sĩ nhà họ Lăng đang đứng cạnh cửa nhìn thấy Lăng Hiểu Huyên và Tần Nguyễn đi đến thì cung kính cúi đầu. “Tiểu thư.“.

Lăng Hiểu Huyên thu lại vẻ sợ hãi trên mặt, cô ấy nâng cằm lên và khẽ gật đầu. Tần Nguyễn thả chiếc túi trên vai xuống chân rồi dựa vào tường của căn nhà cổ kính bên cạnh.

Cô nói: “Giải quyết xong việc của nhà họ Đỗ, chúng ta có thể trở về thủ đô.”
Không biết đầu bên kia nói cái gì, khuôn mặt lo lắng của Lăng Hiểu Huyên giãn ra thành một nụ cười nhẹ nhõm. Lăng Hiểu Huyên bỏ chiếc điện thoại bên tai ra và bật chế độ loa ngoài.

Một giọng nam trầm thấp vang lên qua loa điện thoại.