Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 898: Nguyễn nguyễn không sai, chỉ có phần hơi thích ăn đòn thôi



Ban đầu, sau khi Tần Nguyễn lên xe, Hoắc Vân Tiêu không nói một lời nào.

Anh nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ1, để lộ ra một bên mặt đẹp như tranh vẽ, dưới ánh chiều tà phác họa ra một đường cong đẹp đến mê người. Suốt thời gian đó an2h cũng không thèm liếc nhìn Tần Nguyễn lấy một cái. Đôi mắt đẹp long lanh ánh nước toát ra nét quyến rũ hoang dã.

Giống như đi tàu lượn siêu tốc, sau khi trải qua cảm giác cực độ sợ hãi, đạt tới một loại thể nghiệm kích thích nào đó, sắc mặt Tần Nguyễn hơi vặn vẹo.
Kha Di Huy: “Ba, Chủ tịch Lưu tới, ba có muốn xuống gặp không?”

Dạo gần đây Chủ tịch Lưu đang hợp tác với Giải trí Á Hoàng, đầu tư quay một bộ phim mới hơn trăm triệu tệ.
Bên ngoài cổng lớn của nhà họ Hoắc, Hoắc Kỳ và bạn gái của cậu ta đứng hứng gió lạnh, phải ôm lấy nhau để sưởi ấm.

Hai người còn không biết, hôm nay bọn họ không thể gặp được Tần Nguyễn.
Người ta tới, ông ta cũng không thể dùng cái cớ vì quá đau buồn mà không gặp được.

Kha Chí Tân bèn cẩn thận gập quyển sổ khám bệnh lại, nhét vào trong túi áo: “Con với ba xuống nhà đi.”
Người đến là A Văn, vệ sĩ của Hoắc Kỳ bên chi thứ.

Gương mặt anh ta lộ vẻ kinh ngạc, anh ta rầu rĩ nói: “Thất thiếu vẫn đang chờ ạ.” Thái độ hơi cố chấp.
Kha Di Huy điều chỉnh biểu cảm trên mặt: “Được rồi, ba muốn mấy cái?”

Kha Chí Tân nói: “Làm trước hai mươi cái đi, một thời gian nữa lại đốt thêm cho cô ấy mấy cái, đừng đốt quá nhiều trong một lần.”
“Còn nữa...” Kha Chí Tân chỉ nói được hai chữ thì không mở miệng nói tiếp được nữa.

Kha Di Huy nhìn sang ông ta: “Dạ?”
Mặc dù vậy, điều đó không làm ảnh hưởng đến gương mặt xinh đẹp của cô.

Nó sẽ chỉ khiến mọi người cảm thấy rằng cô càng trưởng thành hơn và xinh đẹp hơn với dáng vẻ này.
Phải mất một lúc lâu Kha Di Huy mới tìm lại được giọng nói của mình: “Ba à, ba chắc chắn chứ?”

Kha Chí Tân trừng mắt một cái, hung dữ mắng: “Nói nhảm!”
Làm con trai mà lại hóa vàng đàn ông cho mẹ kế, lại còn là đàn ông đẹp trai nữa, việc này nhìn thế nào cũng đều thấy rất kỳ lạ.

Cha con nhà họ Kha kết thúc chủ đề xấu hổ này, đi xuống nhà gặp khách.
Một giây sau, anh vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của Tần Nguyễn, giọng nói trầm ấm từ tính truyề0n vào tai cô: “Nguyễn Nguyễn, đôi mắt này của em mà khóc nhất định sẽ rất đẹp, có phải cần để em khóc thật to một lần thì mới khó quên, mới nhớ lâu được hay không?”

Anh luồn tay vào trong áo ở phần eo của cô, bàn tay vuốt ve làn da ấm áp, và nói ra những lời đầy ẩn ý.
Hoắc Vân Tiêu quyết tâm muốn để cô nhớ thật lâu, nên vừa về đến nhà đã kéo tay Tần Nguyễn, mang cô lên phòng ngủ ở trên lầu.

Hoắc Khương và Hoắc Chi đứng ở dưới, cùng quay ra nhìn nhau.
Trong phòng ngủ mờ tối, ánh đèn lờ mờ, trong không khí có mùi hăng hắc kỳ dị.

Đó là mùi của hoa đỗ quyên, mùi hương lan tỏa khắp phòng khiến người ta choáng váng.
Hoắc Khương cười khẩy, đưa tay chỉ lên trên lầu: “Nếu cậu có can đảm đi quấy rầy chủ nhân cùng phu nhân thì cứ việc đi lên thông báo.”

Lúc này ai mà đi lên lầu đều là chán sống rồi.
Tần Nguyễn vẫn còn đang bị tính sổ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô tan vỡ, hai gò má ửng hồng, lộ ra dáng vẻ mê người.
Một câu đã quyết định chuyện tiếp theo Tần Nguyễn phải bị phạt.

Anh bắt đầu tính nợ với cô đây mà.
Kha Di Huy ngoan ngoãn đi theo phía sau ông ta, đi được nửa đường, Kha Chí Tân đột nhiên nói: “Dì Hà thích đồ trang sức, con cho người tìm mấy món có chất lượng tốt đến, khi nào chôn cất đặt ở bên cạnh cô ấy, đồng thời mua thêm một ít đồ tùy táng.”

“Lát nữa con sẽ đi làm.”
Vì đang là giữa ban ngày nên anh ta cũng không nghĩ đến những phương diện khác, nhưng dù cho hoài nghi thế nào, anh ta vẫn nhớ rõ thân phận của mình, không dám lên lầu quấy rầy.

A Văn đi ra đến ngoài cửa, thầm nghĩ chờ khi nào Tần Nguyễn xuống lầu, anh ta sẽ chủ động tiến lên nói với cô.
Thay cha tiếp đón người đến phúng viếng, còn phải chăm sóc cho bà nội đang bị sốc vì biết chuyện Hà Niệm Chân đã qua đời.

Kha Chí Tân ở trên lầu đang thu dọn di vật của Hà Niệm Chân thì phát hiện một cuốn sổ khám bệnh.
Hoắc Vân Tiêu ngồi ở tư thế lười biếng, cơ th7ể thả lỏng dựa trên ghế ngồi.

Cũng không biết qua bao lâu, anh đột nhiên nghiêng đầu liếc nhìn Tần Nguyễn, sau đó ch2ậm rãi nhắm mắt lại.
Kha Chí Tân không dám nhìn thẳng vào mắt của con trai, bèn ho mấy tiếng để che giấu: “Con cứ cho người làm theo là được, nếu không được thì cứ làm theo khuôn mẫu của cậu trai mà dì Hà bao nuôi hai năm nay là OK.”

Nếu để ông ta tự mình đi xử lý việc này thì không biết phải giấu cái mặt mo vào đâu nữa, nên chỉ có thể đẩy cho con trai cả làm.
Ông ta không hề biết Hà Niệm Chân bị bệnh, còn là bệnh nan y.

Nhìn kết quả trong sổ khám bệnh, cũng không biết là tự tưởng tượng ra cái gì mà hai mắt Kha Chí Tân đỏ lên.
Có tiếng gõ cửa vang lên, Kha Chí Tân vội vội vàng vàng lau khóe mắt, rồi quay đầu nhìn Kha Di Huy đang đứng ở ngoài cửa.

“Sao thế?”
Kha Chí Tân đành nói nhanh: “Con mua thêm mấy con người giấy, giới tính nam, tay nghề trông tốt một chút.”

Kha đại thiếu: “...”
Cô thấp giọng nỉ non: “Em thật sự sai rồi.”

Hoắc Vân Tiêu cười khẽ một tiếng, anh nói bằng giọng trầm thấp, dịu dàng mê người: “Không, Nguyễn Nguyễn không sai, chỉ là em thích ăn đòn thôi.”
Kha đại thiếu xoa trán, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu về mối quan hệ giữa dì Hà và cha mình.

Anh ta chỉ có thể nhận mệnh và nói: “Con biết rồi.”
Nghĩ đến chuyện vợ mình tự sát ở Cục Cảnh sát, trái tim vốn đã thấy thương hại của ông ta lại có thêm một chút chua xót.

“Cốc cốc cốc...”
Hoắc Vân Tiêu nghiêng người ghé vào bên tai Tần Nguyễn, khẽ cười và nói: “Nguyễn Nguyễn, em còn khóc sao?”

Trong tiếng cười trầm thấp gợi cảm tràn đầy vui vẻ thỏa mãn.
Cho dù có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng thì cũng không thể quấy nhiễu thế giới hai người của chủ nhân và phu nhân.

A Văn không hiểu, rõ ràng anh ta vừa nhìn thấy Hoắc Tam gia và thiếu phu nhân trở về, bọn họ vừa mới lên lầu thôi mà làm sao lại không thể quấy rầy chứ.
Nhận thấy có gì đó không thích hợp, cô chủ động nghiêng người sa7ng.

Tần Nguyễn cũng không nói chuyện, chỉ ngồi ở bên cạnh anh.
Trên khuôn mặt trắng trẻo của Tần Nguyễn nổi lên một vệt ửng hồng, khí chất lạnh nhạt thường ngày có thêm một chút kiều diễm, tươi đẹp động lòng người.

Hoắc Vân Tiêu mở to đôi mắt đào hoa mê người, anh nhìn thấy hết vẻ mặt động lòng người của Tần Nguyễn, anh cười: “Em sợ cái gì, chẳng lẽ anh còn có thể ăn được em à?”
Tiếng cười của anh giống như chiếc lông vũ, gãi vào tai của Tần Nguyễn.

Nhịp tim Tần Nguyễn thoáng chốc tăng nhanh, bởi vì bàn tay hư đốn của anh mà khóe mắt cô cũng đỏ lên.
Tần Nguyễn lập tức ngồi thẳng dậy, eo bị bàn tay ấm áp vuốt ve có chút như nhũn ra.

Nhớ lại lời nói của Hoắc Vân Tiêu, cô nhận ra sự nguy hiểm trong đó, trái tim như nhảy lên.
Nhà họ Kha.

Kha Chí Tân đưa thi hài của Hà Niệm Chân về nhà.
Đột nhiên nhà lại có tang đã khiến tất cả bạn bè gần xa, và các đối tác trong giới kinh doanh của nhà họ Kha vô cùng kinh ngạc.

Hai anh em Kha Di Huy và Kha Di Minh chưa có thời gian để tiêu hóa những chuyện huyền bí mà họ đã trải qua trong ngày thì đã phải bận rộn rồi.
...

Nhà họ Hoắc.
Đến cả sức đưa tay ra đánh người cô còn không có, chứ đừng nói là khóc.