Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 913: Từ xưa đến ngay thư sinh luôn là kẻ bạc tình bạc nghĩ, làm ra những chuyện vô tình



Hoắc Kỳ vươn bàn tay run rẩy về phía nữ quỷ, cảm giác áy náy bao trùm lấy cơ thể cậu ta, khiến cậu ta không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng vô1 cùng.

Vu Phạm kéo bàn tay của Hoắc Kỳ đang vươn về phía nữ quỷ, cô ấy trừng mắt đầy oán hận nhìn nữ quỷ và trầm giọng, nói: “Đừng c2ó mê hoặc trái tim của Hoắc Kỳ nữa, người và quỷ không cùng đường, cô có biết đạo lý này hay không hả?!” Câu chất vấn cuối cùng gần như là quát lên, có thể thấy được cô ta đã không cam lòng đến mức nào.

Khuôn mặt thanh tú của Vu Phạm hơi nhăn nhó, nhưng cô ấy vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Kiếp trước như thế nào tôi không biết, nhưng kiếp này tôi và Hoắc Kỳ đã yêu nhau bảy năm, chúng tôi sắp kết hôn rồi! Cô là vong hồn từ mấy trăm năm trước thì nên hiểu rõ thời thế nay đã khác, quá khứ đã qua đi rồi thì không cần thiết nhắc lại nữa!”
Từ xưa đến nay thư sinh đều là kẻ bạc tình bạc nghĩa, viết những bài thơ thâm tình nhất, nhưng lại làm ra những việc vô tình.

Tần Nguyễn ngắt lời: “Cái này tôi biết, thư sinh bạc tình bạc nghĩa, sau khi thi đỗ được công danh rồi thì vong ân phụ nghĩa, bội bạc lời hứa lúc trước với cô, đi cưới người khác phải không.”
Gương mặt của cô ta âm u dữ tợn, trên người tỏa ra sát khí mãnh liệt: “Nếu như không phải cô đến sau nhưng lại chiếm được, không phải chàng phản bội lời hứa, thì sau khi tôi chết cũng sẽ không bởi vì chấp niệm quá sâu mà lang thang ở dưới Luyện Ngục mấy trăm năm!”

Vu Phạm nhếch môi lên, cô ấy không nói gì, chỉ tức giận nhìn hằm hằm vào nữ quỷ.
Khi đó ánh mắt của đối phương vẫn luôn nhìn về phía Hoắc Kỳ, cô ấy yên lặng quan sát một thời gian, dần dần cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy thấp thỏm lo âu.

Nữ quỷ hiểu vô cùng rõ mọi nhất cử nhất động của Hoắc Kỳ, rõ ràng bọn họ không nhìn thấy nhau, nhưng nữ quỷ này còn hiểu rõ bạn trai của Vu Phạm hơn cả chính cô ấy, thỉnh thoảng cô ta lại vô tình để lộ ra sự ăn ý giữa bọn họ.
Tần Nguyễn đưa tay đỡ trán, cô lên tiếng cắt ngang bầu không khí giằng co giữa người và quỷ này: “Hai người có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra không? Tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả.”

Trước ánh mắt dò xét của bọn họ, Tần Nguyễn đi tới trước mặt Hoắc Kỳ và đưa tay kéo cậu ta từ dưới đất đứng lên.
Nữ quỷ lao tới chỗ Vu Phạm, vươn tay bóp lấy cổ của cô ấy và nhấc bổng cô ấy lên không trung.

Một giây sau, cô ta bị sức mạnh hắc ám trên người Vu Phạm đánh bật ra.
Nữ quỷ và Vu Phạm liếc nhìn nhau, ở trong mắt cả hai đều lộ ra vẻ ghét bỏ.

Vu Phạm không khôi phục được nhiều ký ức, phần lớn những điều cô ấy biết là thông qua những giấc mơ, nên cũng không phát biểu được gì.
Cô ấy vẫn luôn biết rằng, nữ quỷ này có ý đồ không thể cho ai biết với Hoắc Kỳ.

Cô ấy phát hiện ra từ lúc nào à, hẳn là từ ba năm trước, khi đó nữ quỷ người đầy lệ khí, không giống quỷ mà giống yêu ma hơn.
Vu Phạm giễu cợt: “Chính cô chết rồi mà còn muốn làm ra nhiều chuyện như vậy, thế thì có cái gì không thể nói? Cô đang chột dạ đấy hả.”

“Tôi chột dạ? Rõ ràng là cô chột dạ!”
Nữ quỷ nghe thấy Vu Phạm tuyên bố chủ quyền thì hơi nhướng mày, cô ta nói một cách ngạo nghễ: “Tôi xuất thân cao quý, là con gái dòng chính của nhà họ Đoàn, một gia đình quý tộc ở Nam Triều! Mẹ tôi là con gái trưởng công chúa, cha tôi là đại học sĩ đương triều. Từ nhỏ tôi đã được trưởng bối nâng niu, cầm kỳ thi họa không thứ gì không giỏi, những người đàn ông muốn cưới tôi xếp hàng từ kinh thành đến ngoại ô, mà cô...”

Cô ta chỉ vào Hoắc Kỳ: “Cô chẳng qua chỉ là kẻ đến sau tôi, ai cho cô tự tin tranh luận với tôi, dựa vào khuôn mặt trông hao hao giống tôi kia ư?”
Kỳ lạ là Vu Phạm lại không phản bác chuyện mình đã chen chân vào giữa tình cảm của Hoắc Kỳ và nữ quỷ.

“Ha ha ha...” Nữ quỷ cười phá lên, nhưng nụ cười này không hề vui vẻ, cô ta dùng ánh mắt lạnh như băng mà nhìn Vu Phạm: “Cô dựa vào cái gì mà dám nói ra những lời hùng hồn như thế, dựa vào chuyện cô có thể chuyển kiếp à? Không nhắc lại quá khứ? Tôi đồng ý sao? Đã thiếu nợ là phải trả!”
“Phụt!” Nữ quỷ bị Tần Nguyễn làm cho bật cười.

Cô ta lấy tay che miệng, liếc Tần Nguyễn, trong đôi mắt ôn hòa hiện lên một nụ cười nhẹ.
Hoắc Kỳ bị kéo tay xuống mớ7i nhận ra được hành vi vừa rồi của mình không phù hợp như thế nào.

Nữ quỷ từ trên cao nhìn xuống Vu Phạm, vẻ mặt khinh thường, lộ rõ7 phong thái của một quý cô cao quý: “Cô chưa từng trải qua khổ sở của tôi, thì lấy tư cách gì răn dạy tôi hả?!”
Cô cảnh cáo nữ quỷ và Vu Phạm: “Hoắc Kỳ là con cháu của nhà họ Hoắc, hiện giờ cậu ta đã chuyển kiếp, chuyện tranh chấp giữa hai người tốt nhất là đừng làm liên lụy đến cậu ấy. Còn sau khi cậu ấy già rồi chết đi xuống Địa Phủ, thì tôi sẽ không nhúng tay vào ân oán của các người nữa.”

Tần Nguyễn tỏ rõ thái độ của mình, chừng nào Hoắc Kỳ còn sống thì sẽ được cô bảo vệ, chết rồi thì thôi.
Nữ quỷ lang thang ở Luyện Ngục mấy trăm năm nên trí nhớ kiếp trước đã sớm khắc vào trong linh hồn.

Cô ta nhìn gương mặt như mất hồn của Hoắc Kỳ mà khẽ cười, nói: “Mấy trăm năm trước, gia tộc họ Đoàn là danh gia vọng tộc ở Nam Triều đã từng rực rỡ đến mức nào, tôi là tiểu thư dòng chính duy nhất trong nhà. Một ngày nọ tôi tình cờ gặp được công tử Vô Song, tôi và chàng tình đầu ý hợp, nhưng lại không môn đăng hộ đối. Chàng nói sẽ thi đỗ công danh, nở mày nở mặt rồi cưới tôi. Tôi chờ chàng ba năm, cuối cùng cũng nghe được tin chàng thi đỗ Trạng Nguyên, trong một thời gian ngắn cái tên công tử Vô Song vang danh khắp Nam Triều.”
Vu Phạm cười lạnh: “2Tôi là bạn gái của Hoắc Kỳ!”

Lời nói rất tự tin, nhưng rơi vào tai của mọi người không hiểu sao lại cảm nhận được sự chột dạ.
Nếu như không vạch mặt với nữ quỹ, thì tình cảm bảy năm giữa Vu Phạm và Hoắc Kỳ, nhân duyên định mệnh trong kiếp này chính là sức mạnh cuối cùng của cô ấy.
Vu Phạm ở bên cạnh xen lời: “Cô ta chết rồi, không chờ được công tử Vô Song đến cầu hôn.”

Vẻ mặt nữ quỷ lạnh như băng, quay đầu tức giận trừng mắt với Vu Phạm: “Ai cho cô lắm miệng!”
Lúc ấy, nữ quỷ Đoạn tiểu thư đang ở sau lưng bọn họ, cô ta cũng nói hoàng đế Nam Triều tuy tính tình nóng nảy nhưng là một vị hoàng đế tốt, là anh hùng số một của Nam Triều, và là vị hoàng đế được con dân muôn đời tôn kính.

Bọn họ có cách nhìn giống nhau về hoàng đế Nam Triều, cùng có sự sùng bái và ngưỡng mộ trong lời nói, và sự ăn ý khi quan sát một số chi tiết, tất cả những điều này đều khiến Vu Phạm đứng ngồi không yên.
Vu Phạm dù sao cũng là Pháp sư nên vẫn có khả năng tự bảo vệ mình.

Cô ấy thu lại chiếc la bàn tấn công nữ quỷ, trong mắt hiện lên ánh nhìn hung ác, cô ấy cảnh cáo: “Đừng động vào tôi, xúi quẩy!”

Nữ quỷ bị chọc giận: “Cô dám khinh thường tôi? Năm đó nếu như không phải nhà họ Đoàn tôi cưu mang cô, cho cô cơm ăn áo mặc, để cô không phải lang thang đầu đường xó chợ, thì làm sao sau này cô có thể trở thành phu nhân Trạng Nguyên nở mày nở mặt như thế chứ!”