Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 926: Chạy cũng không thoát, chạy sẽ chết đói ở bên ngoài đấy



Khoảnh khắc Phó Côn quỳ xuống đất, Hoắc Vân Tiêu lập tức tránh người đi.

Anh khẽ nhếch môi, chậm rãi nói: “Tính tìn1h phu nhân nhà tôi không được tốt lắm, từ trước đến nay cô ấy vẫn luôn là người ‘Anh không đụng vào tôi thì tôi cũng chẳng2 đụng vào anh’, nếu như tôi nhúng tay vào việc này, thì chờ khi cô ấy tỉnh dậy sợ là sẽ mắng tôi té tát mất, cứ chờ cô ấy 7tỉnh rượu đã rồi nói tiếp.”

Nói một lúc vẫn chỉ thu được ý là sẽ tính sổ nợ sau, Phó Côn ngồi bệt xuống đất, lòng 7như tro tàn. Một lát sau, cô tự lẩm bẩm: “Em hành anh như thế, sao anh không đánh em? Trước kia chỉ cần em lên tiếng thôi là bọn họ sẽ lập tức dùng cành liễu quất chúng em, là cành của cái cây liễu ở bên ngoài cổng ấy, quất đau lắm.”

Cơ thể của cô còn hết sức phối hợp mà co rúm lại mấy lần, giống như là cảm nhận được sự đau đớn khi bị cành liễu quất vào người.

Nghe tiếng Tần Nguyễn lẩm bẩm, Hoắc Vân Tiêu dừng lại động tác trên tay.
Nhưng ai bảo người phụ nữ say rượu này lại là mẹ của các con anh, còn là cô vợ nhỏ mà anh quyết tâm muốn nuông chiều cơ.

Hoắc Vân Tiêu toàn thân ướt sũng ngồi ở mép bồn tắm, kiên nhẫn dùng khăn ướt lau người cho Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn có lẽ là lăn qua lộn lại mệt mỏi, cô dựa đầu vào bồn tắm, dùng ánh mắt mê mang nhìn ánh đèn trong phòng.
Tuy Hoắc Tam gia từ nhỏ đã được mọi người trong nhà chiều chuộng, nhưng sau khi trưởng thành vẫn luôn tự lực cánh sinh cũng không khỏi bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Đây là lần đầu tiên anh phục vụ một người như thế này.

Người này nếu không phải là Tần Nguyễn thì đã bị anh ném ra ngoài cửa sổ từ lâu rồi.
Những lời đằng sau truyền vào trong tai anh, vẻ bình tĩnh trong mắt anh dần biến mất, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt ôn hòa trở nên u ám.

Chiếc khăn ướt trong tay rơi xuống nước, đầu ngón tay mảnh khảnh khẽ sờ nhẹ lên vết sẹo sáng màu trên người Tần Nguyễn.

Hoắc Vân Tiêu cất tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng, dụ hoặc hỏi: “Ai đánh em? Tại sao em không chạy?”
Hoắc Hưng Đức biết Hoắc Vân Tiêu mang theo hai thái tử nhỏ của nhà họ Hoắc đến thành phố Hải, lập tức cho thu dọn căn phòng ngủ rộng rãi nhất trong nhà.

Biết Tần Nguyễn say rượu muốn ăn mì tôm hùm, nửa đêm ông ta gọi đầu bếp trong nhà đến chờ lệnh.

Tần Nguyễn không biết chuyện xảy ra đêm nay đã liên lụy đến biết bao nhiêu người, cô nằm trên giường lớn mềm mại thoải mái lăn qua lăn lại, cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Phó Côn nhìn về phía đám bạn xấu của con trai đang đứng trước cửa quán rượu, đột nhiên ông ta có cảm giác nguy cơ dâng trào.

Ông ta có trực giác rằng, nếu còn tiếp tục bỏ mặc cho con trai muốn làm gì thì làm, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ mất mạng.

...
Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng đặt Tần Nguyễn ngoan ngoãn ở trong lòng lên trên giường, và đắp chăn cho cô.

Nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô, đáy mắt hiện lên nụ cười cùng sự chờ mong với bữa ăn khuya, trên mặt Hoắc Vân Tiêu xuất hiện một nụ cười dịu dàng.

Điều anh có thể làm bây giờ là khiến cảm xúc của Tần Nguyễn không còn chìm đắm trong cuộc sống vô vọng năm xưa, đem tất cả những gì tốt đẹp nhất đến trước mặt cô, để cô hướng tới tương lai, không đắm chìm trong quá khứ nữa.
“Cộc cộc.”

Có tiếng gõ cửa vang lên.

“Anh ba, chị dâu đã ngủ chưa? Mua được bánh lưỡi bò đen, cũng làm xong mì tôm hùm rồi ạ.”
Từ sau khi sống lại, cô chưa bao giờ uống rượu thoải mái như thế này.

Cơn say này khiến cô thư giãn.

Hoắc Vân Tiêu ngồi ở mép giường cởi khuy áo cho cô, để lại ít vải vóc nhất có thể rồi mới dừng động tác trên tay lại.
Phó Côn đưa mắt nhìn đội xe rời đi, ông ta ngồi bệt xuống đất, có cảm giác như mình vừa ném đi nửa cái mạng.

“Ngài Phó?”

Vệ sĩ đi lên đỡ ông ta.
Tần Nguyễn từ trong cảm xúc sa sút khôi phục lại sức sống, cô cười gật đầu: “Muốn ăn!”

Thấy cô đã bị rời đi sự chú ý, và bầu không khí rõ ràng cũng không tuyệt vọng nhưng lại để cho người ta không thở nổi kia lập tức biến mất.

Hoắc Vân Tiêu mím môi, cầm lấy khăn tắm choàng lên người cô, và bế cô ra khỏi bồn tắm.
Hoắc Vân Tiêu nghe hiểu ý tứ của cô, anh khẽ cười một tiếng, sau đó phất phất tay với Phó Côn: “Các người đi đi.”

Nghĩ rằng sự việc đã được giải quyết xong, Phó Côn giơ tay áo lau nước mắt và nước mũi trên mặt, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn Hoắc Tam gia, cảm ơn Hoắc Tam phu nhân!”

Hoắc Vân Tiêu ngồi vào trong xe, ôm Tần Nguyễn vào lòng, tiện thể túm hai thằng nhóc con đang nằm trên đùi cô xuống, sau đó nói với Hoắc Kỳ đứng ở ngoài xe: “Cậu dẫn đường đi.”
Tần Nguyễn vẫn luôn ngoan ngoãn đột nhiên quay đầu nhìn anh: “Chẳng phải anh nói sẽ không bắt nạt em à?”

Đôi mắt đơn thuần ngây thơ, trong veo như trẻ con.

Hoắc Vân Tiêu khom người ôm cô vào lòng: “Anh sẽ không bắt nạt em, khắp người em toàn là mùi rượu, anh đưa em đi tắm.”
Phó Tử Thu đang khép hờ mắt dựa ở trong ngực của vệ sĩ, nhìn thấy người cha luôn được tất cả mọi ngườ2i nịnh bợ, nay lại quỳ gối trước mặt Hoắc Tam gia tuấn tú lạnh lùng kia, thế là gương mặt vốn đã nhăn nhó vì đau đớn của h0ắn, nay càng trở nên khó coi hơn.

Kính cửa sổ phía sau hạ xuống, Tần Nguyễn giơ hai tay nắm chặt cửa sổ, hai mắt nhìn Phó Tử Thu.

Cô ngồi trong xe, ngón tay chỉ vào Phó Tử Thu rồi ngẩng đầu nhìn Hoắc Vân Tiêu đang đứng trước xe, thẳng thừng mách tội: “Thằng nhóc này bắt nạt em, nó cũng không hỏi thử xem Tần Tiểu Ngũ em dễ bắt nạt thế à!”
“Dạ.” Hoắc Kỳ gật đầu đáp lại, sau đó quay đầu nói với Phó Côn đang bò từ dưới đất dậy: “Ngài Phó nên nhanh chóng đưa cậu nhà đi bệnh viện đi, để muộn quá bị mất nhiều máu sẽ chết người đấy ạ.”

Phó Côn đau lòng nhìn thảm trạng của con trai, ông ta nói: “Cảm ơn ý tốt của Thất thiếu, tôi đi đây.”

Đoàn xe của nhà họ Hoắc phóng nhanh trên con đường rộng rãi trống trải, rất nhanh đã rời khỏi quán rượu, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Không phải là anh không muốn biết Tần Nguyễn đã gặp phải những chuyện gì ở trại trẻ mồ côi, mà là anh quá rõ ràng, bên trong một số trại trẻ mồ côi tăm tối đáng sợ đến mức nào.

Có một số buồn đau không cần thiết phải tìm tòi nghiên cứu nhiều lần.

Anh không đành lòng để Tần Nguyễn rơi vào những hồi ức bị đè nén đó.
Ngồi ở trong bồn tắm, Tần Nguyễn dùng hai tay ôm đầu gối, giọng không vui không buồn nói: “Chạy không thoát, chạy là không có cơm ăn, sẽ chết đói ở ngoài đường.”

Sự kỳ lạ quá mức yên tĩnh này làm đau nhói mắt và tim của Hoắc Tam gia.

Anh dùng lòng bàn tay xoa đầu Tần Nguyễn, nói sang chuyện khác: “Em còn muốn ăn mì tôm hùm và bánh lưỡi bò đen không?”
Hoắc Vân Tiêu vỗ vỗ đầu Tần Nguyễn: “Ở yên đây chờ anh.”

Anh đứng dậy đi đến trước cửa phòng ngủ, mở cửa, Hoắc Kỳ đang bê khay đứng ở bên ngoài.

“Cám ơn cậu đã vất vả, đưa cho anh đi.”
Hoắc Kỳ đưa khay đựng bánh lưỡi bò đen và mì tôm hùm cho Hoắc Vân Tiêu: “Phòng em ở ngay bên cạnh, nếu anh ba có cần gì thì lúc nào cũng có thể tìm em.”

Hoắc Vân Tiêu khẽ gật đầu: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

“Anh chị cũng nghỉ sớm.”

Nhìn khay thức ăn trên tay Hoắc Vân Tiêu, Hoắc Kỳ cẩn thận đóng cửa lại.

“Thơm quá đi!”