Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 958: Bóng người xuất hiện trong camera, tần nguyễn tốt bụng khuyên can



Minh Chính Hạo đứng trước lối vào của tòa nhà, quay đầu nhìn về phía máy quay, vẻ mặt căng thẳng và sợ hãi, trong mắt hiện lên một tia hưkng phấn rất rõ ràng.

Anh ta kích động nói: “Mọi người ơi, chúng ta sắp tiến vào trong bệnh viện rồi, mọi người có kích động khôncg? Tôi rất kích động, cũng rất cần mọi người cổ vũ.” Hiệu quả thậm chí còn kinh dị hơn cả phim truyền hình, điện ảnh trên tivi.

A Phong cố ý điều chỉnh ống kính quay lại những tấm kính vỡ của cửa sổ, những dụng cụ lỗi thời còn sót lại trong sảnh, và mặt đất bừa bộn phủ một lớp bụi dày.
Vừa đi anh ta vừa kể về sự kiện kinh hoàng năm xưa.

Trong sảnh cũ nát trống rỗng, kết hợp với giọng giải thích của anh ta, cùng thỉnh thoảng lại có nhạc đệm kinh khủng phát ra, đúng là trông có vẻ giống như thật.
Anh ta sợ nửa đường lại xảy ra biến cố nên lên tiếng nhắc nhở Minh Chính Hạo: “Mọi người đang giục chúng ta lên lầu kìa, màn hình cũng sắp nổ tung đến nơi rồi, còn không lên lầu thì quỷ sẽ chạy mất đấy.”

Câu nói cuối cùng có hàm ý sâu xa mà chỉ có bọn họ mới hiểu.
Hai người đều không để ý tới Tần Nguyễn, bước lên bậc thang đi lên lầu.

Tần Nguyễn đứng dưới lầu, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh nhìn bóng lưng của bọn họ.
Ban đầu có người bảo cho Tần Nguyễn lộ mặt, cũng có người phàn nàn thái độ của A Phong đối với cô gái có giọng nói ngọt ngào này hơi hung dữ quá.

Nhưng khi Tần Nguyễn nói thẳng trên lầu có quỷ, thì chủ đề của khu vực bình luận lập tức chuyển hướng.
Khi ống kính quay lại, Tần Nguyễn lại một lần nữa lấy túi che mặt.

Minh Chính Hạo lập tức đi đến bên cạnh A Phong, đè máy quay xuống, tỏ vẻ suy nghĩ thay Tần Nguyễn mà tốt bụng nói: “Chị gái à, nếu chị sợ hãi thì có thể chờ ở dưới lầu, chúng tôi có nhiều đèn chiếu sáng lắm, có thể để lại một cái cho chị.”
[Máy bay!]

Những người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đã quá quen với bài này, nhiều người trong số họ là fan hâm mộ cuồng nhiệt của đội thám hiểm Tiểu Minh, bọn họ lập tức tặng quà khi nghe anh ta nói vậy.
A Phong ngậm miệng không nói nữa, anh ta quay đầu đi, ống kính cũng chuyển sang quay cảnh đổ nát của bệnh viện.

Minh Chính Hạo ôn tồn nói với Tần Nguyễn: “Xin lỗi chị nhé, tính tình người anh em này của tôi không được tốt lắm. Đây là công việc của chúng tôi, phát sóng trực tiếp cũng là do công ty sắp xếp. Thời buổi này mọi người kiếm sống cũng không dễ dàng, chị có thể hiểu được mà phải không?”
Tần Nguyễn lắc đầu với anh ta, cô lên tiếng khuyên nhủ: “Nếu lên lầu thật, hai người muốn xuống cũng khó đấy, mạng sống quý giá, nhất định phải quý trọng.”

A Phong đã mất kiên nhẫn từ lâu, anh ta nói bằng giọng gắt gỏng: “Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay đã được lên kế hoạch từ trước rồi, nếu cô sợ thì ở dưới lầu đi, đừng đi theo quấy rối, cũng đừng đứng đây lải nhà lải nhải nữa.”
[Tối muốn thấy quỷ! Lên lầu lên lầu!]

[Hôm nay kịch bản sắp xếp rất thú vị, giống y như thật vậy.]
Anh ta dùng tư thế thấy chết không sờn mà giẫm lên bậc cầu thang.

“Anh nhất định phải đi lên à?”
Minh Chính Hạo hạ thấp giọng bày tỏ ý kiến của mình: “Có thể thấy nơi này đã đổ nát, trong sảnh lớn còn sót lại rất nhiều dụng cụ kiểu cũ, hẳn là lúc trước, khi nhân viên bệnh viện sơ tán đã không kịp mang chúng đi, phải biết rằng vào năm đó những dụng cụ này rất có giá trị.”

Thỉnh thoảng anh ta lại chiếu điện thoại di động xuống chân mình, đi về hướng cầu thang, miệng còn khuyên những khán giả đang xem phát sóng trực tiếp.
Nó đang cười với Tần Nguyễn, nụ cười tà ác đáng sợ.

Khóe môi Tần Nguyễn cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo, trên đầu ngón tay của cô có một tia sáng vàng nhàn nhạt quanh quẩn.
“Cách cách!”

Đột nhiên, ở trên lầu vang lên một âm thanh kỳ quái, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất, nghe vô cùng rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
[Ahhhhh... Đừng lại đây! Lùi lại! Lùi lại! Lùi lại...]

[Tôi cũng nhìn thấy, mẹ kiếp, làm tôi sợ muốn chết!]
Mùng một hàng năm, có một số gia đình sẽ thắp hương cung kính mời tổ tiên đã khuất về nhà, cho nên đêm nay sẽ có rất nhiều ma quỷ đấy.]

[Tôi mặc kệ, tôi muốn được nhìn thấy quỷ, hôm nay mà không được nhìn thấy thì tôi hủy theo dõi!]
[Chị gái không phải là người của giới Huyền học đấy chứ?]

[Tôi là fan của Tiểu Minh gần hai năm rồi, hôm nay cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt?]
Tần Nguyễn xuất hiện sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thu nhập buổi tối hôm nay của bọn họ, điều kiện của gia đình anh ta không tốt, cho nên chỉ chờ đợi thu nhập của buổi phát sóng trực tiếp tối nay.

Minh Chính Hạo kéo ống tay áo của A Phong: “A Phong, nên có thái độ tốt hơn một chút với người đẹp.”
[Tiểu Minh mau đi lên xem đi, chúng tôi muốn nhìn thấy quỷ!]

A Phong vẫn nhìn chằm chằm vào khu vực bình luận, bình luận nhiều và chạy nhanh đến mức làm anh ta đau cả mắt, hầu hết mọi người đều yêu cầu họ lên lầu tìm hiểu.
[Ôi đệch! Mọi người nhìn thấy không, trên ống kính lại vừa lóe lên một cái bóng đấy.]

[Tôi có nhìn thấy!]
“Cảm ơn những người ủng hộ, Tiểu Minh vô cùng cảm kích!”

Minh Chính Hạo không nói nhiều, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
Nhưng hai mắt anh ta không hề cười, và nụ cười lộ ra hàm răng trên gương mặt anh ta trông có vẻ u ám lạ thường trong đêm tối.

Trong khung bình luận bắt đầu có người chê bai anh ta cười ngu đần, trông quá xấu xí.
Minh Chính Hạo xuất hiện trong ống kính run rẩy nói: “Có ma à?”

Chỉ cần cảm xúc trở nên kích động, là anh ta lại nói tiếng địa phương.
Cũng có người giục anh ta vào nhanh lên.

Minh Chính Hạo cảm ơn từng fan hâm mộ đã tặng quà, sau đó không nói nhiều lời vô nghĩa, anh ta bắt tay vào công việc, đi bộ về phía tòa nhà bệnh viện.
[Tiêu Minh, xông lên!]

[Tặng bạn một quả tên lửa, một món quà nhỏ tahể hiện sự kính trọng!]
[Có mùi đó! Mau tiếp tục đi...]

[Âm khí ở nơi này nặng thật đấy, hai người nghe theo lời khuyên của nữ đạo hữu đó đi, mau rời khỏi đấy.]
Một giọng nói nhẹ nhàng êm tai vang lên phía sau lưng, giọng nói này nghe rất quen.

Minh Chính Hạo và A Phong đồng thời nhìn lại, họ gần như quên mất Tần Nguyễn.
Máy quay trong tay A Phong quét lên trên lầu, phòng phát sóng trực tiếp nổ tung.

“Đệch! Quỷ xuất hiện rồi!”
“Khuyên mọi người buổi tối không nên tới đây, thật sự âm u khủng khiếp lắm, toàn thân tôi nổi hết cả da gà lên rồi đây này.”

Khi đi đến chỗ bậc cầu thang, A Phong lia ống kính tới bảng trực ban trên tường, Minh Chính Hạo trầm ngâm nói: “Chữ viết trên đó sắp bị phong hóa, chúng ta có thể thấy một số chữ viết bị mờ, ngoài ra còn có số điện thoại riêng của phòng trực ban.”
[Tôi quỳ trước Tiểu Minh luôn! Không biết là hiệu ứng đặc biệt hay là thật, nhưng tôi nhìn thấy rõ ràng một khuôn mặt người, trắng bệch!]

[Phát sóng trực tiếp hôm nay quá kích thích!]
Bọn họ phối hợp hết sức ăn ý, ống kính của A Phong liên tục quét xung quanh, nhưng thể đang tìm kiếm bóng đen.

Minh Chính Hạo tỏ ra vẫn còn sợ hãi: “Mọi người trong phòng đừng hốt hoảng! Chờ tôi lên lầu kiểm tra, nếu có quỷ thật tôi sẽ bắt nó, để mọi người nhìn rõ gương mặt thật của nó nhé!”
Cô không hề để ý, rõ ràng trong đội ngũ lúc trước có ba người, bây giờ còn hai người, ánh mắt cô dán chặt vào bóng đen đang nằm trên lưng A Phong.

Bóng đen bao phủ toàn bộ cơ thể anh ta, nó đột nhiên quay đầu lại, để lộ một khuôn mặt tái nhợt không có ngũ quan.
[Trao tặng chín mươi chín bông hoa!]

[Một chiếc Porsche!]
[Tiểu Minh nên đi nhanh lên đi, bệnh viện này quỷ dị quá.]

[Mọi người có nhìn thấy một bóng người vụt qua đầu bậc thang không?]
Minh Chính Hạo cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, những bình luận thúc giục bọn họ lên lầu đã tràn lan.

Anh ta ổn định trái tim bất an, cắn răng nói: “Chúng ta đi lên thôi!”
Đôi mắt bình tĩnh của Tần Nguyễn nhìn anh ta, cô hỏi: “Trên lầu thật sự có quỷ, các anh cũng muốn đi lên sao?”

Những lời này vừa dứt, không những làm Minh Chính Hạo và A Phong sững sờ, mà còn khiến phòng phát sóng trực tiếp lại nổ tung.
[Lúc ống kính lia qua đúng là có bóng người thật... Đệch mợ!]

Thấy bầu không khí trong phòng phát sóng trực tiếp bị khuấy động và số lượng người trực tuyến lên tới 160.000 người, Minh Chính Hạo và A Phong đưa mắt nhìn nhau.
[Carnival!]

[Carnival +1]