Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 965: Một góc nghiêng tuyệt đẹp, nổ tung khắp cõi mạng!



Tần Nguyễn không biết rằng bởi vì mình, mà chương trình phát sóng trực tiếp đội thám hiểm của Tiểu Minh sắp nổi tiếng. <1br>
Cô cho rằng nếu mình không lộ mặt thì sẽ không có ai nhận ra, nhưng lại không biết rằng Tần Muội đã biết chuyện.2

Chuyện này cũng dẫn đến việc rõ ràng cô đã kết thúc nhiệm vụ bắt quỷ rất tốt đẹp rồi, nhưng lại bại lộ thân ph7ận trong giới công tử nhà giàu ở thủ đô. Trong lòng anh ta lo lắng bất an, sợ Tần Nguyễn nổi giận.

Thế giới của những người giàu vượt quá tầm hiểu biết của một người nhỏ bé như anh ta.
Đèn pin của điện thoại chiếu xuống, đúng lúc nhìn thấy máy quay rơi xuống đất đang chĩa ống kính hướng thẳng về phía họ.

Tần Nguyễn vẫn duy trì tư thế nghiêng người, cằm khẽ nâng nhìn lên lầu, ống kính máy quay ghi lại được góc nghiêng mơ hồ của cô.
Vong linh trong bệnh viện quá nhiều, Tần Nguyễn và những Âm sai của Địa Phủ bận rộn gần nửa giờ đồng hồ mới dọn dẹp sạch sẽ được tất cả các ác quỷ, cũng dùng xích khóa hồn trói lại từng vong hồn có thể vào luân hồi.

Bên trên xích khóa hồn lần lượt trói rất nhiều vong hồn, ánh mắt bọn họ trống rỗng, dáng vẻ thiếu tay cụt chân trông vô cùng thê thảm, làm Tần Nguyễn nhìn mà cảm thấy khó chịu.
Nghe thấy động tĩnh ở sau lưng, Tần Nguyễn đang đi xuống lầu bèn dời bước chân sang bên cạnh.

Ngay sau đó, A Phong lăn lông lốc sượt qua chân cô.
Tần Nguyễn quay đầu, đôi mắt hồ ly nheo lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Minh Chính Hạo và A Phong.

Cô nở một nụ cười nửa miệng: “Thiên sứ á? Cảm ơn anh đã khen, nhưng tiếc rằng Thiên sứ là sản phẩm tinh thần của phương Tây, mà tôi chỉ là người bình thường.”
Minh Chính Hạo hơi nghẹn họng, anh ta trông mong hỏi: “Vậy vừa rồi chị đang làm cái gì?”

Tần Nguyễn nhếch khóe môi, mỉm cười: “Tôi đang phối hợp cùng với các anh mà, không phải các anh đã sắp xếp hết ở đây rồi à, tôi chỉ là muốn tham gia vào một chút, cảm giác rất thú vị, cũng chơi rất vui.”
A Phong dùng tay trái ôm cánh tay phải của mình, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn: “Cánh tay hình như bị trật khớp.”

“Chịu khó nhịn một chút, chúng ta sắp rời khỏi đây rồi.”
Minh Chính Hạo vội vàng nói: “Không phải, tôi đang nói đến Thiên Sư, Thiên Sư bắt quỷ cơ!”

Tần Nguyễn nghịch ngợm nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Đó là cái gì?”
Anh ta như bị điên chạy đến chỗ Tần Nguyễn, miệng hoảng sợ hét lên: “Máy quay đang hướng về phía cô, trong phòng phát sóng trực tiếp có gần một triệu người xem!”

Tần Nguyễn thoáng sửng sốt, sau đó lập tức lộ ra vẻ mặt bực bội khổ não.
Tần Nguyễn mỉm cười nhìn các Âm sai, bên trong thần thái ôn hòa vô hại tản mát ra khí thế áp đảo, cô bình tĩnh nói: “Mọi người vất vả rồi.”

Gương mặt trắng bệch của Âm sai lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ, hắn vội vàng nói: “Đây là việc chúng tôi phải làm.”
Mạnh Kiệt núp ở dưới gầm bàn và vẫn đang gào khóc, miệng nói đừng ăn thịt anh ta và đừng giết anh ta, anh ta khóc một cách tuyệt vọng và vô cùng đáng thương, nghe quá thê thảm không nỡ nhìn.

Tần Nguyễn bước chân nhẹ nhàng chậm rãi đi tới.
Minh Chính Hạo khom người nhặt máy quay lên, đỡ A Phong đi về hướng Tần Nguyễn rời đi.

Tần Nguyễn đứng ở trong góc nơi chất đống bàn ghế cũ nát, cô hung ác nhìn vào bên trong: “Ai vậy? Đi ra!”
“Ahhhh!!!”

Tiếng hét của A Phong vẫn tiếp tục, anh ta bị ngã xuống khoảng đất trống ở dưới tầng một, miệng vẫn không ngừng kêu rên.
Cô ngửi được trong không khí có mùi máu rất nhạt, cô bước nhanh xuống lầu, tìm kiếm nơi phát ra mùi máu.

Minh Chính Hạo đi xuống lầu và đỡ A Phong đang ngồi dưới đất lên: “Cậu không sao chứ?”
Ngọn lửa địa ngục màu xanh lam quanh người cô không biến mất, là vì phòng ngừa A Phong và Minh Chính Hạo đưa mặt cô vào trong ống kính máy quay.

Âm sai đi tới trước mặt Tần Nguyễn, báo cáo: “Tần tiểu thư, tất cả vong hồn đều đã được bắt lại.”
Cô nhẹ giọng dỗ dành: “Cô bạn nhỏ, để chị dẫn em đi ra ngoài được không?”

Khuôn mặt đáng sợ của cô bé đờ đẫn, đôi mắt đen láy mở to, nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn không chớp mắt.
Tiếng cười của cô tràn đầy vui vẻ, giống như một đứa trẻ đang vui sướng vì chơi khăm được người khác vậy.

Khuôn mặt căng thẳng của Minh Chính Hạo co giật: “Chỉ như vậy thôi?”
Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất đuổi kịp Tần Nguyễn đang đi xuống lầu.

Lúc xuống lầu, A Phong ôm thiết bị máy quay trên tay, dưới chân không biết giẫm phải thứ gì mà đột nhiên hét lên một tiếng rồi cả người lẫn thiết bị lăn xuống cầu thang.
Anh ta biết Tần Nguyễn không muốn xuất hiện trong ống kính máy quay, nhưng chẳng ngờ được rằng A Phong lại bị ngã xuống lầu, khiến máy quay tình cờ bắt được cô vào trong khung hình.

Cảm giác được ánh mắt Tần Nguyễn như kim châm nhìn chằm chằm vào mình, Minh Chính Hạo tỏ vẻ khó xử giải thích: “À, vừa rồi không thu cả gương mặt của cô vào đâu, chỉ quay được góc nghiêng thôi, những người kia sẽ không nhận ra cô đâu.”
Tần Nguyễn biết chuyện này không trách được Minh Chính Hạo, cô lạnh lùng nói: “Không có việc gì.”

A Phong vừa ngã xuống hành lang bừa bộn ở tầng dưới, biết rằng đã xảy ra chuyện, anh ta vội vàng vươn tay tắt máy quay.
Không có gì ở đó, chỉ có bụi và một ít vải rách cũ nát, cùng một vài chiếc xương nhỏ.

Cô có cảm giác mình đã quên chuyện gì đó, bèn nhìn xung quanh bệnh viện trống trải và đổ nát.
Tần Nguyễn phóng khoáng phất phất tay rồi quay người tiếp tục đi lên phía trước.

Một cơn gió lạnh thổi qua hành lang trống trải u ám, Minh Chính Hạo và A Phong cùng rùng mình, trong nháy mắt bọn họ lấy lại tinh thần, hai người liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng đuổi theo Tần Nguyễn.
Minh Chính Hạo ngăn ở trước mặt Tần Nguyễn nghe vậy thì lập tức tránh ra, anh ta dùng ánh mắt đồng tình nhìn A Phong đang sợ sệt ở dưới tầng.

Tần Nguyễn cau mày, cúi đầu nhìn A Phong, cô cất giọng trong trẻo lạnh lùng hỏi: “Tại sao vừa rồi anh bị ngã?”
“Mạnh Kiệt!”

Cả hai đồng thanh hô lên.
Đột nhiên, cô nhớ tới một chuyện, bèn hỏi Minh Chính Hạo ở bên cạnh: “Một người bạn nữa của các anh đi đâu rồi?”

Được cô nhắc nhở, Minh Chính Hạo mới nhớ đến một đồng nghiệp khác là Mạnh Kiệt.
Tần Nguyễn quay đầu thấy cảnh này, vẻ mặt không vui lúc ban đầu cũng giãn ra.

Cô thu hồi ngọn lửa Địa Ngục tuyệt đẹp quanh người, rồi thở phào nhẹ nhõm nói với A Phong và Minh Chính Hạo: “Tối nay tôi đã chơi rất vui, cảm ơn sự phối hợp của các bạn, hẹn gặp lại.”
Minh Chính Hạo sợ ngây người trước cảnh tượng này, vốn dĩ vừa mới trải qua chuyện nhìn thấy quỷ, nên tiếng hét thảm thiết này của A Phong khiến đầu óc anh ta tưởng tượng ra rất nhiều cảnh kinh dị.

Anh ta đứng trên bậc thang của tầng hai, tay run run quét đèn pin đến vị trị A Phong ngã sấp xuống ở tầng dưới.
Tần Nguyễn vẫn cười: “Chứ anh muốn sao?”

A Phong lên tiếng hỏi: “Vậy đám quỷ...”
Lấy tiêu đề: [Góc nghiêng của chị gái đúng là trí mạng! Giết chết tôi rồi!]

Gương mặt này quá đẹp! Ai mà không rung động đây? #Góc nghiêng trí mạng #Nữ thần.]
Lúc họ rời đi, tiếng xích lạch cạch truyền từ gần đến xa, cho đến khi tầng lầu trống trải trở nên yên tĩnh, và ánh sáng lờ mờ quay trở lại.

Dưới sự cảnh cáo của Minh Chính Hạo, A Phong đã không còn dám quay Tần Nguyễn, thậm chí anh ta còn lấy áo che ống kính máy quay.
Đôi mày thanh tú của cô cau lại, sắc mặt lạnh lùng, khí thế toàn thân uy nghiêm tràn ngập cảm giác áp bách.

Minh Chính Hạo đứng chắn trước mặt cô, bề ngoài trông anh ta có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đang lo lắng.
A Phong nhớ lại: “Hình như chân tôi giẫm phải thứ gì đó, cảm giác mềm mềm, tôi hoảng quá nên bước hụt, bị ngã xuống lầu.”

Tần Nguyễn lại ngẩng đầu, nhìn bậc thang phía trên.
Ánh mắt này vừa quỷ dị vừa đáng sợ, nếu là người bình thường thì e là đã tè cả ra quần từ lâu rồi, nhưng Tần Nguyễn lại không có bất kỳ sợ hãi nào mà bước từng bước một tới gần cô bé.

Cô đi tới chỗ đống bàn ghế lộn xộn, duỗi tay vịn vào chân ghế cao tới eo, rồi khom người đưa tay về phía cô gái nhỏ đang co ro ở phía đối diện với Mạnh Kiệt.
Khi hai người lộ ra vẻ mặt ngơ ngác muốn nghi nhờ nhân sinh, thì trên mặt Tần Nguyễn lại toát ra vẻ cao thâm khó dò, cô dùng ngón tay điểm một cái lên người bọn họ.

Cô hăng hái nói: “Tuy trên đời này không có quỷ, nhưng lại có rất nhiều người xấu. Trời cũng đã muộn rồi, các anh nên về sớm một chút, tôi cũng phải đi đây.”
[Hoa quả khô: đây mới gọi là góc nghiêng thần thánh này!]

Một số video được đăng tải âm thầm trên ứng dụng video ngắn nhưng chưa gây được tiếng vang.
Thông qua năng lực kỳ lạ cùng chiếc xe sang trọng đắt tiền của Tần Nguyễn, Minh Chính Hạo đã tự tưởng tượng rằng Tần Nguyễn xuất thân từ một gia đình giàu có, đây không phải là thân phận mà những người bình thường như họ có thể so sánh được.

Anh ta cũng biết có một số người giàu có không muốn lộ diện trước ống kính, nên hiện tại anh ta chỉ có thể xin lỗi với sự chân thành nhất.
Tần Nguyễn đang ở trong khung hình cảm thấy rùng mình, cô có cảm giác như có người đang theo dõi mình.

Cô chậm rãi quay đầu lại, Minh Chính Hạo nhìn thấy thế thì kinh hãi hét lên: “Đừng quay đầu lại!”
Cô bé có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không có tay chân, thậm chí đến cả gương mặt xinh đẹp như búp bê cũng bị hung khí sắc bén rạch một vết rộng, máu thịt tứa ra, nhìn rất khủng bố.

Tần Nguyễn nặng nề nhìn quần áo trên người cô bé, trái tim như bị siết chặt.
Những khán giả trực tuyến trong phòng phát sóng trực tiếp không còn nói được nữa, họ chỉ có thể điên cuồng chụp ảnh màn hình.

Thậm chí có người còn để hình nền trên máy tính là ảnh chụp một nửa bên mặt của Tần Nguyễn.
Tuy nhiên, điều này cũng đủ để gần một triệu khán giả đang chờ đợi cô lộ mặt trong phòng phát sóng trực tiếp trở nên kích động.

Cô có vầng trán đầy đặn, chiếc cằm nâng lên tạo thành đường cong rõ ràng, chiếc mũi cao thẳng ưa nhìn và các đường nét lập thể trên khuôn mặt, dù chỉ lộ một bên mặt cũng đủ khiến mọi người phải kinh ngạc.
Tần Nguyễn giật giật khóe môi, trong mắt hiện lên tia nhìn châm chọc: “Đều là người lớn cả rồi mà sao tư tưởng lại không trưởng thành một chút nào vậy. Chúng ta đều là người của thời đại mới, phải tin tưởng vào khoa học, chống lại tất cả các thứ lệch lạc.”

Minh Chính Hạo và A Phong bị giáo dục, sắc mặt cứng đờ.
Vừa rồi đúng là anh ta bị mất trí thật rồi, lẽ ra lúc còn ở lên lầu anh ta phải tắt máy ngay, nếu không đã không xảy ra tai nạn như vậy.

A Phong ngồi dưới đất, yếu ớt nói: “Tôi đã tắt máy rồi.”
Trong mắt cô lóe lên một tia sáng vàng, cô nhìn thấy Mạnh Kiệt đang núp trong một không gian nhỏ hẹp, cũng nhìn thấy một cô bé mặc bộ quần áo màu trắng bẩn thỉu ngồi đối diện với anh ta.

Nói cô bé này là một con quỷ nhỏ thì đúng hơn, thoạt nhìn đứa trẻ này cũng chỉ khoảng bảy, tám tuổi.
Tần Nguyễn ngắt lời anh ta, giọng nói dễ nghe trầm xuống: “Các anh đã đến tuổi trưởng thành chưa?”

A Phong nhẹ gật đầu: “Chúng tôi trưởng thành rồi.”
“Đừng! Đừng giết tôi, đừng ăn tôi mà hu hu hu...”

Một tiếng khóc quen thuộc vang lên, lọt vào tai A Phong và Minh Chính Hạo.
Cái này không phải là điểm quan trọng!

Tần Nguyễn ngoài miệng nói phải tin tưởng khoa học, nhưng lại tay không ngược đãi quỷ, cái này mà là khoa học à.
Đương nhiên, cho dù không có Tần Muội, thì thân phận của Tần Nguyễn cũ7ng sẽ dễ dàng bị lộ thôi.

Với điều kiện mạng Internet phát triển như hiện nay, đầu năm mới rất nhiều bạn trẻ ở 2nhà vừa xem tivi vừa vuốt điện thoại để giết thời gian, trong số đó không thiếu người có thể nhận ra giọng nói của Tần 0Nguyễn.
Tần Nguyễn nói với Âm sai: “Còn lại giao cho tôi, các anh trở về đi.”

Hai mươi tên Âm sai lần lượt cúi đầu chào cô, sau đó kéo xích khóa hồn vô tận, mang theo bầy quỷ biến mất trong bóng đêm.
“Để chị giúp em nhé?”

Cô bé gái sợ hãi rụt rụt hồn thể lại, trong mắt toát ra ánh nhìn kinh dị.