Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 972: Tần cảnh sầm nói thẳng, tần nguyễn biết được sự thật



Nhìn thấy Tần Nguyễn đi tới, Hồ Nhất Ngạn đã biến thân hơi co người lại trong bộ vest, vô thức trốn ra sau lưng Tần Cảnh Sầ1m.

Tần Cảnh Sầm cũng bối rối trong giây lát, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, trên mặt lộ ra biểu cảm dịu d2àng. Cô nhìn Tần Cảnh Sầm bằng ánh mắt lên án: “Anh cả, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Biết không thể dối gạt được nữa, Tần đại thiếu bèn kể mọi chuyện cho các em mình nghe.
Nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang, từng bị đồn là cặp kè với anh trai mình đã chết, Tần Muội sững sờ tại chỗ.

Rõ ràng một tuần trước khi đến công ty gặp anh trai, Tần Muội còn gặp đối phương, vậy mà bây giờ chị ta đã mất.
Người trong cuộc Tần Cảnh Sầm đứng tại chỗ, giơ tay che đi đôi mắt phức tạp kia, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, anh ta đề phòng như thế mà vẫn không giữ được bí mật.

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm Hồ Nhất Ngạn, nghĩ tới chuyện tên này hợp tác cùng anh cả lừa ba mình, lừa đi cả chiếc vòng ngọc kỉ vật của mẹ, trong lòng cô cảm thấy phức tạp khó tả.
Giọng nói của H7ồ Nhất Ngạn rất quyến rũ, rõ ràng đang tức giận nhưng lại có một sức hút khó tả.

Ánh mắt của Tần Cảnh Sầm tối sầm,2 anh ta trầm giọng cảnh cáo: “Bọn họ tới rồi, đừng nói nữa.”
Tần Cảnh Sầm biết em gái nhớ mình, vì vậy định nhấc chân đi về phía Tần Nguyễn.

Tần Cảnh Sầm còn chưa kịp bước, Hồ Nhất Ngạn đã kéo áo sơ mi của anh từ phía sau, vẻ mặt dịu dàng của Tần Cảnh Sầm hơi giật giật.
Giọng nói của cô nghe rất tủi thân, Tần Cảnh Sầm vội vàng cười làm lành: “Anh đâu dám chứ.”

Tần Nguyễn nhìn người đứng sau lưng anh trai bằng ánh mắt sắc bén, rõ ràng người này có mái tóc dài ngang lưng nhưng lại mặc một bộ âu phục của đàn ông.
Tần Muội bước tới chào hỏi: “Anh cả, sao anh lại xuốn0g đây, chẳng phải anh đang tham gia họp lớp à?”

Trên đường đến đây, Tần Muội đã điều chỉnh lại tâm trạng, anh ta lại nở nụ cười xấu xa như mọi ngày.
Tần Cảnh Sầm cũng rất buồn, lần họp lớp này có rất nhiều người quen cũ của Liêu Du, mọi người tập hợp ở đây cũng là vị chị ấy.

Tần Cảnh Sầm véo mi tâm, buồn bã nói: “Vào ba ngày trước, chị Liêu Du đã nhảy lầu tự tử.”
Trong lúc hai anh em đang nói chuyện, Tần Nguyễn lặng lẽ đi tới phía sau Tần Cảnh Sầm.

Hồ Nhất Ngạn đang trốn trong chiếc áo vest, cảm thấy có người đến gần, cô ta nghiêng đầu, lộ ra một đôi mắt từ trong bộ quần áo tràn ngập mùi nước hoa mát lạnh.
Tần Cảnh Sầm buồn bã nói: “Chị Liêu Du đã qua đời hai ngày trước.”

“Cái gì?”
Tần Cảnh Sầm nói với Hồ Nhất Ngạn: “Đừng khẩn trương, không sao đâu.”

Hồ Nhất Ngạn nhỏ giọng trách: “7Tôi không nên ra ngoài tối nay, bảo sao trước đó mí mắt cứ giật giật, đúng là oan gia ngõ hẹp mà!”
Nghĩ đến cuộc điện thoại lúc nãy, Tần Cảnh Sầm biết mình đã bị lừa.

Nếu Hồ Nhất Ngạn không biến thân thì mọi thứ còn dễ nói chuyện, nhưng bây giờ là lúc không thích hợp.
Tần Muội vẫn còn đang cảm thấy bi thương thì bỗng dưng chứng kiến chị dâu của mình biến thành Hồ Nhất Ngạn. Anh ta khẽ nhếch miệng, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn vặn vẹo, anh ta nhìn từ trên xuống dưới đối phương bằng ánh mắt kỳ quái.

Dưới ánh mắt quỷ dị của Tần Nguyễn và Tần Muội, Hồ Nhất Ngạn cảm thấy toàn thân không thoải mái, anh ta giống như vật thể lạ bị người khác thẩm định giá trị vậy.
“A Muội!” Sắc mặt Tần Cảnh Sầm lập tức trầm xuống, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc.

Tần Muội bị mắng nên vẻ tươi cười biến mất, anh ta ngơ ngác: “Hả?”
Lúc này Hồ Nhất Ngạn vẫn chưa biến thân hoàn toàn, dưới ánh đèn của bãi đỗ xe dưới hầm, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng đàn ông quen thuộc.

Khóe môi của Tần Nguyễn hơi giật giật: “Thật sự là anh, Hồ Nhất Ngạn!”
“Anh, anh đang đùa em đúng không, tuần trước chị Liêu Du còn mua bánh kem cho em, chị ấy thích Bóng Tuyết đến mức bế nó mãi không chịu buông tay, chị Liêu Du nói rằng sau này phải nuôi một con mèo dễ thương như Bóng Tuyết.”

Đôi mắt Tần Muội đỏ ửng, trên mặt lộ vẻ bi thương.
“Em không tin.”

Tần Nguyễn một tay chống cằm, nhìn anh trai và chị dâu bằng ánh mắt tinh nghịch.
Hồ Nhất Ngạn đẩy Tần Cảnh Sầm ra, giật chiếc áo vest xuống rồi nhét nó vào ngực Tần Cảnh Sầm.

Sau đó Hồ Nhất Ngạn thoải mái xoay người, để mặc ánh mắt ngạc nhiên của Tần Nguyễn nhìn mình từ trên xuống dưới.
Tần Nguyễn vươn ngón tay chỉ vào nơi đó của Hồ Nhất Ngạn: “Cái này là thật hay giả?”

Hồ Nhất Ngạn ưỡn ngực, rõ ràng là chột dạ, nhưng lại tỏ ra vô cùng kiêu ngạo: “Hoàn toàn tự nhiên!”
Hồ Nhất Ngạn mất hết mặt mũi, bất đắc dĩ thở dài nói: “Em không thể giả vờ không biết để giữ lại một chút thể diện cho anh à?”

Tần Nguyễn rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào hai chỗ phồng lên giống mình của đối phương, cô cảm thấy tam quan của mình hoàn toàn tan vỡ.
Nhìn thấy cách ăn mặc kỳ quái, vẻ mặt lo lắng và ánh mắt lảng tránh của Hồ Nhất Ngạn, Tần Nguyễn khẽ cười nói: “Hóa ra là chị dâu, đều là người quen sao phải nấp, em đâu có ăn thịt chị.”

Tần Nguyễn bước tới kéo chiếc áo vest trên đầu Hồ Nhất Ngạn xuống, để lộ khuôn mặt đẹp đến kinh người.
Nhận thấy ánh mắt của Tần Nguyễn, toàn thân Hồ Nhất Ngạn run lên, cô ta chỉ muốn biến mất tại chỗ.

Nghe được câu nói của Tần Muội, trên mặt Tần Nguyễn nở nụ cười ấm áp: “Hôm nay đi ra ngoài, em tình cờ gặp anh hai, cũng đúng lúc đang rảnh nên đến gặp anh.”
Giọng điệu nửa đùa nửa thật của Tần Nguyễn, vừa giống trách cứ nhưng càng giống trêu đùa hơn.

Tần Cảnh Sầm vội vàng trấn an: “Yêu, yêu chứ, anh yêu thương em nhất mà.”
Bị ánh mắt nóng rực của Tần Nguyễn nhìn chăm chú, Hồ Nhất Ngạn biết hôm nay mình không thể trốn tránh.

Cô ta nằm trong lòng Tần Cảnh Sầm, liếc mắt, vẻ mặt đầy cam chịu.
Cô đột nhiên nhớ tới Hồ Nhất Ngạn, người có ngũ quan không nổi bật, nhưng ngoại hình có thể coi là dịu dàng, khí chất sáng sủa.

Trên người chị dâu có một tia yêu khí mơ hồ, có thể nói là rất giống Hồ Nhất Ngạn, đến mức có cùng dòng máu.
Tần Cảnh Sầm vẫn không tránh ra, anh ta nhẹ nhàng giải thích với em gái: “Nguyễn Nguyễn hiểu nhầm rồi, đây là một người bạn thân của anh.”

Tần Muội cười đùa xen vào: “Bạn thân? Chẳng lẽ là chị Liêu Du?”
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm đối phương, giễu cợt nói: “Chẳng lẽ anh cả giấu chị dâu để bí mật qua lại với người phụ nữ khác? Đừng giấu nữa, em nhìn thấy hết rồi.”

Cơ thể Hồ Nhất Ngạn không ngừng run rẩy, Tần Cảnh Sầm cũng nhận ra điều đó.
Tần Cảnh Sầm đứng yên tại chỗ, cười nói với Tần Nguyễn: “Bây giờ cũng muộn rồi, em về sớm với Tam gia và con đi.”

Tần Nguyễn giận dỗi nhìn anh: “Anh muốn đuổi em đi à?”
Toàn thân Tần nhị thiếu tỏa ra khí chất lông bông, tạo ấn tượng đầu tiên cho người khác là một tay thiếu gia bất tài chỉ biết ăn chơi.

Tần Cảnh Sầm bày ra tư thế của một người anh, nhẹ nhàng mà lại uy nghiêm hỏi: “Anh còn chưa hỏi em đấy, em đến đây làm gì?”
Nghe thấy tiếng động sau lưng, Tần Cảnh Sầm xoay người ôm Hồ Nhất Ngạn vào lòng, sau đó giải thích với Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, chị dâu của em hôm nay uống hơi nhiều, chỉ sợ sẽ để lộ mặt xấu trước mặt bọn em, cô ấy dễ xấu hổ lắm, đừng trêu cô ấy nữa.”

Tần Nguyễn nhướng mày, khẽ mỉm cười: “Người ta thường bảo nếu có chị dâu thì anh trai sẽ không còn yêu thương em gái mình nữa, bây giờ xem ra điều đó là thật rồi. Mặc dù chưa cưới nhưng em đã bắt đầu ghen với chị dâu rồi đấy.”
Khi biết Hồ Nhất Ngạn là Cửu Vĩ Hồ, trong lòng Tần Nguyễn có cảm giác mình biết mà, quả nhiên là thế.

Nhưng nhìn thân phận của Hồ Nhất Ngạn, cô lại càng không hiểu những hành động của anh cả nhà mình.

Ánh mắt sắc bén của Tần Nguyễn nhìn từ trên xuống dưới Tần Cảnh Sầm, trong mắt hiện lên nghi hoặc: “Anh cả vì trốn tránh việc kết hôn mà nghĩ ra cách như vậy ạ?”