Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 981: Dù tôi không phải là hoắc phu nhân, thì cũng có thể đánh cho anh răng rơi đầy đất như thường!



Ở thành phố Hải, Phó Tử Thu có tiếng là thiếu gia ăn chơi, sống phóng túng, thích nghĩ ra những trò mới lạ.

Hắn kta thích người đẹp, đồng thời không từ chối bất kỳ cô gái nào tự đưa đến cửa. Phó Tử Thu cho rằng có thể hôm nay mình không đi ra ngoài được, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, hắn ta vội nhìn anh họ ở bên cạnh cầu cứu.

Phó Dận Như vỗ vỗ vai hắn ta, đôi mắt ôn hòa nhìn về phía Kiều Hi: “Kiều thiếu, Tử Thu bị gia đình chiều hư, nhưng nếu đã làm sai chuyện gì thì em ấy sẽ phải chịu trách nhiệm, chỉ cần nhà họ Hoắc cho em ấy được sống sót, còn lại những cái khác nhà họ Phó sẽ không can thiệp.”
Kiều Hi được gia tộc bồi dưỡng như người thừa kế ngay từ khi còn nhỏ, mặc dù tính khí nóng nảy, thỉnh thoảng trí thông minh không online, thậm chí còn rất bốc đồng.

Nhưng không có một thủ đoạn tàn nhẫn nào để leo lên trên mà cậu ta không học cả.
Ánh mắt hờ hững của Tần Nguyễn quét qua hộp quà trước mặt, sau đó nhìn về phía gương mặt nghiêm túc cùng đôi mắt sâu thẳm của Phó Dận Như.

Trên môi cô là một nụ cười như có như không, giọng bình tĩnh nói: “Không có công thì không nhận lộc, Phó Đại công tử đưa ra lễ vật quý giá như vậy, tôi nhận cũng thấy không an lòng.”
Đột nhiên gặp phải một người phụ nữ kiêu ngạo khó thuần như Tần Nguyễn, còn ngang ngược sỉ nhục mình, trong người có sẵn hơi men nên hắn ta muốn tìm lại thể diện cho mình.

Ai biết được lại chọc vào họa lớn, suýt chút nữa còn mất cả mạng.
Nụ cười trong mắt Kiều Hi dần thu lại, khuôn mặt đẹp trai trở nên dữ tợn, ánh mắt sắc bén tàn nhẫn: “Thế đã là gì, nếu là ở Ý thì tên oắt này đã bị ném xuống biển ngay trong ngày rồi, làm gì còn cơ hội cho anh ta nói chuyện.”

Từ trên người cậu ta toát ra hơi thở đầy mùi máu tanh đáng sợ.
Cô giơ ngón trỏ lên với Phó Tử Thu: “Anh đã đắc tội với tôi trong tình huống không biết thân phận của tôi, nhưng cho dù không phải là Tam thiếu phu nhân của nhà họ Hoắc thì tôi vẫn có thể xử lý anh như thường, thậm chí còn có thể khiến cho nhà họ Phó ngoan ngoãn đến xin lỗi tôi cơ.”

Trước đôi mắt trợn to, lộ ra vẻ hoài nghi của Phó Tử Thu, Tần Nguyễn chỉ tay về phía Phó Dận Như: “Không tin anh có thể hỏi anh họ của anh, anh ta hiện đang gặp nguy hiểm và còn muốn nhờ tôi cứu anh ta đấy.”
Nhà hàng này có rất nhiều món ăn ngon, hàng năm đều có sản phẩm mới, người đặt chỗ nhiều vô số kể, mà bọn họ chỉ chiêu đãi những vị khách quý có thân phận và địa vị.

Nghe thấy cái tên Nam Lâm Phong, Hoắc Vân Tiêu mở mắt ra, đôi mắt hờ hững xa cách liếc nhìn Phó Tử Thu.
Đây là một trò chơi giao dịch bằng tiền, mà hắn ta là người trả tiền, nắm trong tay quyền kiểm soát và quyền lên tiếng trong trò chơi.

Những thanh niên nam nữ đó chạy đến đều là vì thân phận và tiền tài của hắn ta, chính vì điều này cũng dẫn đến việc cho tới bây giờ chỉ có hắn ta nói dừng trò chơi này lại, chứ không có người nào dám cắt ngang hứng thú của hắn ta.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp yên lòng thì Kiều Hi lại nói: “Cùng lắm thì chỉ thiếu tay thiếu chân thôi, yên tâm đi, chắc chắn là giữ được mạng cho anh ta.”

“Bịch!”
Có một lần, hắn ta ngủ với một chị gái thông minh, duyên dáng và thanh lịch, sau đó phát hiện ra đối phương có một người em họ trạc tuổi hắn ta.

Tình cờ hắn ta mới biết được rằng, thì ra mình đã từng ngủ với cô em họ này rồi, chỉ có điều sau khi hắn ta chán người ta thì dùng tiền đuổi đi.
“Cô nói cô nói đi!” Phó Tử Thu bị thân phận của Tần Nguyễn hấp dẫn, hai mắt đỏ bừng sáng lóng lánh mà nhìn cô.

Hắn ta sẽ không nghi ngờ anh họ lừa mình, vì bọn họ có mối quan hệ trải qua sống chết với nhau.
“Đây là quà xin lỗi của Tử Thu vì đã va chạm với cô.” Phó Dận Như lại đẩy một hộp quà khác đến trước mặt Tần Nguyễn: “Còn đây là nhà hàng Nam Lâm Phong chuyên về canh thảo dược ở thủ đô, mong Tam thiếu phu nhân hãy vui vẻ nhận lấy.”

Nam Lâm Phong là một nhà hàng canh thảo dược nổi tiếng ở thủ đô, các đầu bếp ở đó đều có tổ tiên từng là ngự trù phục vụ hoàng đế.
Thân là người trong cuộc, hắn ta biết rõ ràng về những chuyện kỳ lạ mà mấy năm qua anh họ của hắn ta gặp phải, và hắn ta tin những sự kiện siêu nhiên đó.

Nếu như Tần Nguyễn thật sự có thể chữa khỏi cho anh họ, thì đừng nói nhận cô làm cha, cho dù có muốn đội cô lên làm tổ tiên cũng được luôn.
Phó Dận Như nói nhanh: “Tam thiếu phu nhân là đại sư Huyền học mới nổi ở thủ đô đấy. Cả đại sư Tuệ Thành ở chùa Nam Ẩn, người của môn phái Ngọc Tinh, môn phái Mao Sơn đều vô cùng kính trọng cô ấy.”

“Mẹ!” Phó Tử Thu buột miệng nói tục, hắn ta đã hoàn toàn trợn tròn mắt.
Anh khẽ nhếch môi cười nhẹ, trên mặt lộ ra một chút kiêu ngạo: “Nhà họ Phó hào phóng quá.”

Khí chất ngạo nghễ kia không ảnh hưởng chút nào đến vẻ ôn hòa nho nhã của anh, chỉ là giọng điệu của anh đầy ẩn ý và có một sự giễu cợt khó mà nói ra được.
Hắn ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tần Nguyễn, ánh mắt kia giống như đang nhìn thần tiên vậy.

Hắn ta còn chưa kịp nói chuyện, Tần Nguyễn đang dựa vào lưng ghế chậm rãi cất lên giọng nói lạnh lùng: “Tôi còn chưa nói xong.”
Mà không chỉ có đám thiếu gia nhà giàu bọn họ như thế, mà ngay cả các danh viện trong giới nhà giàu cũng chơi như vậy, có khi còn kinh hơn bọn họ ấy chứ. Chỉ có thể nói là cái giới thượng lưu này là như thế, không có ai ngoại lệ.

Phó Tử Thu bởi vì có chỗ dựa là nhà họ Phó, được nhóm nam nữ xung quanh a dua nịnh hót, nên đã không phân biệt được đâu là trời đâu là đất từ lâu.
Toàn thân Phó Tử Thu tê liệt, ngã từ trên ghế xuống đất, khuôn mặt vốn đã trắng bệch, giờ trở nên xám ngắt.

Tần Nguyễn bình tĩnh liếc nhìn Kiều Hi: “Cậu đừng dọa anh ta.”
Đây là hai hộp quà được đóng gói trang nhã, không có hoa văn.

Phó Dận Như đẩy hộp quà màu xanh bên tay trái đến trước mặt Tần Nguyễn: “Tam thiếu phu nhân, đây là vật mà nhà họ Phó lấy được từ một lữ khách nào đó ở phương nam, nghe nói là linh thạch chứa đựng tinh hoa của trời đất. Đại sư Tuệ Thành ở chùa Nam Ẩn đã từng nói rằng vật này có giá trị rất lớn, hôm nay tôi liền mượn hoa hiến Phật tặng cho cô.”
Nhưng nhìn thấy từ trên xuống dưới nhà họ Phó mang vẻ mặt cau có sầu khổ, cho dù không phục thế nào thì hắn cũng chỉ có thể kìm nén trong lòng.

Bây giờ biết được thân phận của Tần Nguyễn, cảm giác không phục kia lập tức tan thành mây khói, thậm chí hắn ta còn bất giác sinh ra lòng kính sợ.
Kiều Hi cà lơ phất phơ dựa vào bàn, cười tủm tỉm nói: “Nghe anh nói kìa, anh coi chúng tôi là người nào, chẳng lẽ còn có thể giết anh ta chắc.”

Trái tim căng thẳng của Phó Tử Thu chậm rãi hạ xuống.
Hoắc Vân Tiêu cúi đầu nhìn, Tần Nguyễn đang nghịch ngón tay anh.

Tư thế ngồi của anh tự nhiên mà không mất đi sự tao nhã, trên môi nở một nụ cười nhẹ, không nói không rằng để mặc cho Kiều Hi phát huy.
Nhưng kể từ sau sự việc đó, hắn ta xem như mở ra cánh cửa khác, chơi càng không biết kiêng kỵ là gì.

Hắn ta chơi trò mập mờ với những đối tượng có chút nhan sắc, thỉnh thoảng cũng thích chia sẻ với đám bạn, đương nhiên đều là trong tình huống đôi bên gật đầu đồng ý.
Phó Dận Như ấn đầu cậu em họ, liên tục dập đầu ba cái với Tần Nguyễn, anh ta trầm giọng thúc giục: “Tử Thu, còn không mau cảm ơn Tam thiếu phu nhân!”

Phó Tử Thu che trán, lơ ngơ không hiểu gì cả.
Phó Tử Thu giơ hai tay che mặt, sống không còn gì luyến tiếc mà nói: “Cậu đừng nhắc tới nữa được không? Cả đời này tôi không muốn uống rượu nữa đâu, càng không muốn lại chạm vào phụ nữ.”

Kiều Hi nhìn hắn ta và nghiêm túc nói: “Nếu như hôm nay anh có thể đi ra khỏi cánh cửa này, thì đúng là có thể suy nghĩ một chút đấy.”
“Anh sai rồi.”

Tần Nguyễn đột nhiên ngồi thẳng người, trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ nở một nụ cười lạnh, trông vô cùng kiêu ngạo và bá đạo.
“Cộp!”

Cái trán va chạm mặt bàn gỗ phát ra biếng cộp rõ to, nghe mà khiến người ta cảm thấy đau dùm.
Nghe Hoắc Vân Tiêu lên tiếng, trái tim căng thẳng của Phó Dận Như khẽ buông lỏng.

Anh ta khiêm tốn nói: “Tuy Tử Thu là em họ của tôi, nhưng chúng tôi thân như anh em ruột, nếu như không có em ấy thì chỉ sợ hôm nay tôi cũng không có cơ hội được đứng ở trước mặt Tam gia. Em ấy tuổi trẻ nóng tính không hiểu chuyện là do nhà họ Phó dạy dỗ không nghiêm, em ấy ngây thơ thường xuyên gây chuyện cũng là do nhà họ Phó sơ suất, còn xin Tam gia cùng Tam thiếu phu nhân lần này có thể giơ cao đánh khẽ, nhà họ Phó cam đoan sau này Tử Thu sẽ không bao giờ dám làm chuyện gì quá giới hạn nữa.”
Lúc này, cuối cùng Phó Dận Như cũng đã hiểu, hôm nay cậu em họ nhà mình có thể rời khỏi được nhà họ Hoắc hay không, thì còn phụ thuộc vào thái độ của Tần Nguyễn.

Anh ta đỡ Phó Tử Thu đang nằm trên mặt đất lên, sau đó giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ ở phía sau, hai gã vệ sĩ cao to lực lưỡng tiến đến đặt quà của bọn họ lên bàn.
Ánh mắt như lưỡi dao của Tần Nguyễn đánh giá Phó Tử Thu, cô chậm rãi lên tiếng: “Anh ở trước mặt người ta một kiểu, nhưng ở phía sau lưng lại là kiểu khác. Lúc ban đầu, trong đáy mắt anh cất giấu cảm xúc mình bị oan, bị sỉ nhục, và sự khinh thường đối với tôi...”

Phó Tử Thu nghe vậy thì chột dạ, nóng nảy phủ nhận: “Không, tôi không...”
Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của em họ, Phó Dận Như trịnh trọng gật đầu.

Tần Nguyễn lại đưa ngón tay thứ hai ra với Phó Tử Thu: “Vừa rồi là thứ nhất, cái thứ hai là anh tốt số đấy. Nếu không phải bây giờ tôi đã lấy chồng, có gia đình, có con cái phải lo lắng, thì với tính khí của tôi năm xưa, chặt bỏ một cái chân của anh vẫn còn nhẹ, anh hẳn là đi lễ Phật thường xuyên hơn.”
Bao nhiêu năm qua anh họ đã thay hắn ta thu dọn không ít đống lộn xộn, lần này mặc dù đánh hắn ta rất nặng, nhưng cũng là vì sự an toàn của hắn ta.

Thực ra khi đến đây, Phó Tử Thu vẫn có một chút không phục, không phải chỉ là một người phụ nữ xuất thân từ khu dân nghèo, được một lần đắc thế mà từ chim sẻ biến thành Phượng Hoàng thôi à, có cái gì không tầm thường chứ.
Kiều Hi ở một bên nghe, sau khi hiểu chuyện gì xảy ra, cậu ta bất ngờ giơ ngón tay cái lên với Phó Tử Thu.

“Nói chung là tên oắt nhà anh nhìn thấy chị dâu tôi thì nổi cơn mê gái, còn muốn bất kính với chị ấy nữa. Tôi nói này, bây giờ anh vẫn còn sống là mạng lớn lắm đấy.”
Phó Tử Thu bị Kiều Hi dọa sợ, vẻ mặt đờ đẫn, nghe thấy vậy thì kinh hoàng nói: “Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, hu hu hu...”

Tên nhóc này gục xuống bàn khóc ầm lên, ai nghe thấy tiếng khóc kia cũng phải thấy thương tâm, rơi lệ, quá thảm rồi!
Nhưng sau khi biết thân phận của chắn ta, những cô gái kia có ai mà lại không ôm đùi của hắn ta, chỉ muốn lúc nào cũng dính lấy hắn ta đâu.

Thậm achí những cô gái đó còn lôi kéo cả chị em bạn dì đến chỗ hắn ta, chơi quá giới hạn cũng có luôn.
Khi hai anh em nhà họ Phó tỏ ra bất an, thì cô lại duỗi ngón tay áp út ra, trầm giọng nói với Phó Tử Thu: “Cuối cùng, tôi cho anh một lời khuyên, nếu như hôm đó tôi không xuất hiện, thì anh sẽ chết trước khi bước sang tuổi 30. Anh nói anh chưa bao giờ ép buộc người khác, nhưng tác phong làm việc của anh sớm muộn gì cũng sẽ gây ra họa lớn. Nếu như lần này anh thật sự hối cải làm một người mới, thì tuy rằng từ nay đến già anh cũng chẳng làm được trò trống gì, nhưng sẽ có một cuộc đời phú quý thanh nhàn, không lo áo cơm!”

Phó Dận Như nghe thấy vậy thì dùng lòng bàn tay ấn mạnh đầu em họ mình xuống.
Nhưng chuyện làm cho người ta cảm thấy buồn cười và đáng giận nhất là, việc hắn ta quen biết và ngủ với cô chị, lại là do cô em họ kia thúc đẩy ở phía sau lưng.

Lúc đó hắn ta còn rất trẻ, tuy không thể nói là ngây thơ, nhưng tóm lại là chơi vẫn rất có chừng mực, đôi khi vượt quá giới hạn còn sẽ có cảm giác áy náy.
Tần Nguyễn dùng một tay chống cằm, đôi mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm vào Phó Tử Thu đang gục xuống bàn, cô trầm giọng nói: “Đừng khóc, anh bao nhiêu tuổi rồi chứ, cái dũng khí vênh vanh đắc ý uy hiếp tôi tối hôm đó đi đâu mất rồi?”

Phó Tử Thu ngước đôi mắt đỏ lựng lên, vô cùng đáng thương mà nói: “Tôi nào biết cô là thiếu phu nhân của Hoắc Tam gia, nếu không, có cho tôi mười cái mạng tôi cũng không dám trêu vào cô.”
Giờ hắn ta chẳng dám nói gì cả, sợ nói nhiều sai nhiều.

Tần Nguyễn chạm vào hộp quà đựng viên linh thạch được đại sư Tuệ Thành khẳng định có giá trị không nhỏ, và được Phó Dận Như đẩy đến trước mặt cô.

Một tia sáng u tối dường như thoáng lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của cô.