Hoắc Thiếu, Buông Tha Cho Tôi Đi

Chương 10: Gặp lại



Sở Vân nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng nói ẩn chứa lửa giận của Hoắc Mạc Sâm kêu tên của mình. Cô sợ tới mức cúp điện thoại, bởi vì tay run nên di động rơi xuống khỏi tay, rớt xuống mặt đất, phát ra một tiếng “Bịch”.

Thình thịch thình thịch.

Trái tim cô hết sức kinh hoàng, không biết vì sao Hoắc Mạc Sâm nhận định là cô gửi nhắn tin cho hắn, nói cho hắn biết việc này.

Mà cô cũng không biết, từ khi cô ra tù tới nay, Hoắc Mạc Sâm đã phái người theo dõi cô sát sao, hiện tại Hoắc Mạc Sâm cũng đang ở thành phố Hải.

Sở Vân hoảng hoảng hốt hốt về tới ký túc xá, trong ngày đông giá rét, một chiếc Maybach màu đen đang đậu bên đường của tiểu khu bỏ hoang, có vẻ rất chói mắt.

Sở Vân muốn lập tức chạy trốn, biến mất khỏi trận tuyết lớn này.

Là Hoắc Mạc Sâm, hắn tìm tới.

Nhưng Hoắc Mạc Sâm không cho cô cơ hội thoát đi.

Hắn hung hăng dẫm Sở Vân ngã xuống đất, nhấn nửa khuôn mặt cô vào sâu trong lớp tuyết.

Sự lạnh lẽo thấu xương lan tràn ra cả người Sở Vân, nhưng Hoắc Mạc Sâm vẫn không chịu bỏ qua, hình như muốn hung hăng nghiền nát cô trong tuyết.

"Cô cho là mình có thể chạy thoát sao? Sở Vân, xem ra cuộc sống ba năm trong tù cũng không thể cảm hóa cô, cô vẫn thấp hèn và độc ác như vậy."

"Dám tìm một đứa bé đến nói bậy bạ về Tuyết Nhi."

"Cô đáng chết!"

Trong thời tiết mùa đông khắc nghiệt, Sở Vân cảm thấy cả người mình phát lạnh. Đúng rồi, trong mắt Hoắc Mạc Sâm, mình chỉ là một người đàn bà ác độc tâm địa rắn rết.

Hiện tại hắn toàn tâm toàn ý yêu thương, tin tưởng Bạch Tuyết Nhi. Khi Hoắc Mạc Sâm yêu một người thì sẽ bỏ ra tất cả.

Lúc này mở miệng đã trở thành hy vọng xa vời, nhưng Sở Vân vẫn cố gắng ra sức phát ra âm thanh từ cổ họng.

Không phải cô, chuyện bẩn thỉu đó không phải do cô làm!

Cô không tìm người đến nói dối!

Những lời cô nói đều là sự thật!

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Quanh người Hoắc Mạc Sâm tỏa ra một luồng sát khí dữ dội, như một con thú điên cuồng có đôi mắt đỏ rực.

Hắn kéo Sở Vân bị băng tuyết làm lạnh cóng đến mức cả người phát run, ném cô vào ghế sau xe của mình.

"Chát." Một cái tát vang dội vang lên trong không gian chật hẹp.

Gò má Sở Vân lập tức sưng đỏ lên, hiện ra năm dấu tay rõ ràng. Đầu của cô bị cái tát này làm chấn động đến mức vang lên ù ù, mà Hoắc Mạc Sâm nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì đã áp sát tới. Cả người hắn đè lên, bàn tay dùng sức bóp cổ họng Sở Vân.

"Tuyết Nhi là giới hạn của tôi, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi. Nếu không tôi sẽ khiến cô chết không toàn thây, tôi nói được thì làm được."

Giọng nói của hắn nhẹ như lông chim, nói giống như tảng đá ngàn cân đập vụn trái tim Sở Vân.

Lực siết trên cổ cô đang từ từ buộc chặt, Sở Vân cố gắng nâng mắt lên nhìn hắn, đã sắp không thể thở nổi nữa.

Ba năm, gương mặt cô muốn quên đi nhưng làm thế nào cũng không thể, hiện giờ cứ mở miệng là hy vọng cô chết không có chỗ chôn.



Mệt mỏi quá... Thật sự mệt mỏi quá...

Sở Vân tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, cằm hơi nâng về phía trước.

Cô đang xin được chết, sống tạm giống như con kiến thế này thì có ý nghĩa gì nữa?

Không bằng sớm chết đi, có lẽ còn có thể giữa được chút tôn nghiêm và thể diện sau cùng.

Trên hàng lông mi thật dài đọng lại những giọt nước mắt trong suốt, lông mi Sở Vân khẽ run, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay kia tái nhợt đến mức không có chút máu, trông rất yếu ớt.

Giọng nước mắt kia rơi vào mu bàn tay của Hoắc Mạc Sâm, giống như đốt làn da của hắn thủng ra một cái lỗ.

Trái tim Hoắc Mạc Sâm chợt nhảy dựng, bỗng xuất hiện một cảm xúc không rõ. Người phụ nữ này trở nên gầy như vậy từ bao giờ?

Trên dưới toàn thân giống như không có chút thịt, chỉ còn lại một nắm xương cốt.

Còn gương mặt và đôi môi tái nhợt không còn chút máu của cô nữa.

Môi của cô...

Cho dù màu môi khó coi đến cỡ nào thì hôn lên vẫn rất mềm mại.

Khi Sở Vân cho là sinh mệnh của mình sắp kết thúc, Hoắc Mạc Sâm lại hôn cô.