"Cô hại tôi suýt biến thành tàn phế! Nếu không phải Tuyết Nhi không rời bỏ tôi, vẫn luôn ở bên cạnh dốc lòng chiếu cố thì có lẽ bây giờ tôi vẫn là một tên tàn phế chỉ có thể nằm trên giường, căn bản không thể khôi phục lại dáng vẻ như bây giờ!"
"Thứ đê tiện như cô cũng dám tìm người hại Tuyết Nhi như thế!"
Hoắc Mạc Sâm dùng sức vung tay lên, hất mạnh Sở Vân lên vách tường, Sở Vân nôn ra một ngụm máu.
Cô ngã mạnh xuống đất, đã không còn sức lực để giãy giụa. Miệng đầy vị tanh ngọt, sạc thẳng vào xoang mũi của cô, khiến cô liên tục ho khan, phun máu tung toé ra đầy đất.
Trước mắt là một mảnh đen nhánh, trong mắt Sở Vân chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày da màu đen.
Cô di chuyển từng chút từng chút một, bàn tay run rẩy ra sức bắt lấy ống quần của Hoắc Mạc Sâm.
Không phải em...Không phải em...
Mọi chuyện không phải do cô làm!
Chuyện Bạch Tuyết Nhi bị làm hại, Hoắc Mạc Sâm gặp tai nạn, và cả Trần Đông Thụy nữa, cô và gã không có chút quan hệ nào hết!
Mọi chuyện Hoắc Mạc Sâm nói đều không liên quan đến cô, cô bị người ta vu oan!
Cô muốn tìm giấy bút, nói cho Hoắc Mạc Sâm tất cả, rõ ràng là cô cứu Hoắc Mạc Sâm, rõ ràng cô đã trải qua tận ba năm mới có thể khôi phục lại như bây giờ, rõ ràng cô vẫn luôn yêu hắn sâu sắc!
Nhưng cô không có khả năng và cơ hội để giải thích.
Hoắc Mạc Sâm nhìn thấy lúc này Sở Vân thấp hèn như con kiến thì nhớ tới Bạch Tuyết Nhi đang đau đớn trong phòng bệnh. Hắn đã thề trước mặt cô ta, nhất định phải bắt Sở Vân trả giá đắt!
"Con đàn bà đê tiện thiếu thốn đàn ông, tôi phải khiến cô hối hận vì những chuyện mình đã làm!"
Hắn nâng Sở Vân gầy đến mức gần như không có sức nặng lên, ép cô lên trên tường, dùng sức mà xé nát chiếc váy của cô.
Chiếc váy màu trắng lập tức rách nát thành từng mảnh, Sở Vân theo bản năng muốn vươn tay bảo vệ thân thể trần trụi của mình, nhưng một giây kế tiếp, cơn đau đớn xé tim đã bao phủ cô!
"A ——"
m thanh khàn đặc phát ra từ sâu trong cổ họng Sở Vân, thân thể cô như bị chém thành hai mảnh, đau đớn mãnh liệt sắp nuốt hết Sở Vân.
Tiếng nói không mang theo chút tình dục nào của Hoắc Mạc Sâm truyền đến từ đỉnh đầu cô ——
"Kêu khó nghe như quái vật vậy! Còn thân thể đáng ghê tởm này nữa! Thật là khiến người ta mất hết khẩu vị!
Cả người Sở Vân cứng đờ, sự lạnh lẽo đến tột độ dâng lên từ chân cô, giống như nhấn cả người cô vào hầm băng, lạnh đến mức cả xương cốt cũng đau đớn.
"Kêu đi, tại sao không kêu? Còn có thủ đoạn gì quyến rũ đàn ông? Để tôi xem rốt cục cô thấp hèn đến mức nào!"
Cuối cùng, Hoắc Mạc Sâm liên tục đè cô lên tường và sàn nhà lạnh như băng, miệng thì không ngừng nói ra những lời sỉ nhục.
Sở Vân cảm thấy mình đã không còn biết đau nữa.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
...
Không biết trôi qua bao lâu, cô bị Hoắc Mạc Sâm ném ra khỏi nhà, vứt vào đêm đông giá rét tuyết bay tán loạn.
Cô sớm đã bị chơi đến tàn tạ, máu tươi chảy xuống từ bắp đùi, dần dần nhuộm lớp tuyết trắng thành một màu đỏ chói mắt.
Cô co ro thân thể rách nát của mình lại, trong đầu chỉ còn câu nói kia của Hoắc Mạc Sâm——