Bạch Tuyết Nhi dơ tay khoác lấy tay Hoắc Mạc Sâm, đưa hắn ra ngoài, “Còn không phải là mấy người bạn kia của em đó sao, không thể nghe điện thoại bọn họ được, nếu không hôm nay sẽ không cho em về mất. Mạc Sâm à, đưa em về nhà đi nhé!”
Tuy Bạch Tuyết Nhi chột dạ, nhưng trên mặt lại là dáng vẻ xinh đẹp hoạt bát lôi kéo cánh tay của Hoắc Mạc Sâm lắc lư làm nũng với hắn.
Hoắc Mạc Sâm lộ ra một nụ cười hiếm có, đưa tay ra nhéo nhẹ chiếc múi của Bạch Tuyết Nhi.
Cái từ ‘nhà’ này chỉ nhắc tới thôi đều có thể làm cho Hoắc Mạc Sâm cảm thấy ấm áp.
Hoắc Mạc Sâm ngẩn ngơ, cảm thấy cái biểu cảm này của Bạch Tuyết Nhi có chút xa lạ mà quen thuộc.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều nữa chỉ gật đầu nói.
“Được, chúng ta về nhà.”
Bạch Tuyết Nhi sửng sốt, cho tới bây giờ cô ta chưa từng nhìn thấy Hoắc Mạc Sâm ấm áp như vậy, ánh mắt khi nhìn cô không ngờ lại dịu dàng đến thế.
Trong lòng cô ta vui vẻ âm thầm nảy sinh một kế hoạch.
…
Bên trong phòng tắm.
Hơi nước dày đặc bốn phía. Bạch Tuyết Nhi mặc một bộ đồ nội y tình thú ren mỏng màu trắng, lại cài thêm một chiếc cài tóc thỏ con chờ sói ăn.
Hiếm khi tâm trạng của Hoắc Mạc Sâm lại tốt như vậy, cô ta phải nhân cơ hội này phát triển thêm mối quan hệ cùng với hắn.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Bên cạnh Hoắc Mạc Sâm đã sáu năm rồi ngoài ba năm cơ thể hắn chưa khôi phục ra, sau đó là thời gian Sở Vân đi tù, ba năm này hắn căn bản là chưa động vào cô lần nào.
Nếu như không phải là hắn từng khiến Sở Vân có thai thì cô đã sớm hoài nghi Hoắc Mạc Sâm có vấn đề về phương diện kia rồi.
Chỉ vì ngặt một nỗi bình thường cô suốt ngày ở trước mặt hắn luôn diễn cái bộ dạng thanh thuần ngoan ngoãn nên loại chuyện này cô cũng không tiện trực tiếp mở miệng, chỉ có thể chịu đựng như vậy.
Bạch Tuyết Nhi móc từ trong túi ra một lọ thuốc nhỏ.
Đây là thuốc trợ hứng cô ta mua về từ tiệm thuốc, nó có thể khiến cho cô ở trên giường càng thêm mị hoặc.
Tuyết Nhi cong cong khóe môi, tối hôm nay, cô nhất định phải ăn được Hoắc Mạc Sâm.
Bạch Tuyết Nhi uống thuốc xong, hai má đỏ ửng. vóc người yêu kiều được che đậy dưới tầng vải voan trắng mỏng dính, như ẩn như hiện, càng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Cô đẩy cửa phòng Hoắc Mạc Sâm ra, giọng nói cũng sắp tan thành nước đến nơi rồi, “Mạc Sâm ~…”
Hoắc Mạc Sâm đang ở trước bàn xử lí công việc chồng chất.
Thực ra thì chẳng thà nói hắn đang làm việc không bằng nói hắn đang xuất thần cùng với máy vi tính thì hơn.
Lúc nhìn thấy Sở Vân ngất trước mặt hắn, hình ảnh đó luôn ở trong tâm trí hắn không xóa đi được.
Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy hình dạng cô với vết thương đầy mình, bản thân lại cảm thấy ngực như bị đè nặng, tự nhiên thấy khó chịu.
Trong lòng Hoắc Mạc Sâm dấy lên một trận phiền muộn, quay đầu nhìn lại thì thấy Bạch Tuyết Nhi đang ăn mặc mát mẻ.
“Khuya lắm rồi, chúng ta đi nghỉ sớm đi.”
Bạch Tuyết Nhi tiến lên trước, đưa tay câu lấy cổ Hoắc Mạc Sâm, hơi cúi đầu.
Từ góc độ của Hoắc Mạc Sâm vừa hay có thể nhìn thấy gò má đỏ ửng ngại ngùng của cô ta và cả đôi gò bồng đào như ẩn như hiện kia.
Hoắc Mạc Sâm gần như không nghe thấy cau mày.
Thân thể của Bạch Tuyết Nhi dính chặt lên người Hoắc Mạc Sâm, hai tay ôm chặt cổ hắn, kiễng chân lên hôn hắn.
Hoắc Mạc Sâm né ra theo bản năng, chiếc hôn kia khó khăn mà rơi lên cằm hắn.
Bạch Tuyết Nhi không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy.
Cô nâng một bên mặt Hoắc Mạc Sâm lên, nhìn hắn đầy thâm tình, “Làm cùng em đi, có được hay không?”