Hoắc Thiếu, Buông Tha Cho Tôi Đi

Chương 27: Có một số việc cô không giúp được đâu



"Không phải." Trưởng kíp Vương vội vàng xua tay.

Anh ta đã quá quen với chuyện như thế này rồi, nhưng anh ta vẫn đi tới bên cạnh Sở Vân.

"Các ông lớn đây cứ tiếp tục, không biết Sở Vân đắc tội các ngài vì chuyện gì, nhưng tôi phải dẫn cô ta đi trước đã." Trưởng kíp Vương cười khách sáo với những tên đàn ông trong phòng, lời nói cũng dịu đi, không dám đắc tội họ.

Tống Nhân Nhân đang chịu đủ tra tấn vừa nghe trưởng kíp Vương nói muốn dẫn Sở Vân đi thì trước mắt dần hiện ra một tia sáng.

"Trưởng kíp Vương, cứu... Ưm!"

Tống Nhân Nhân dùng hết sức để kêu cứu, nhưng cô ta còn chưa nói hết lời thì người đàn ông trên người đã bụm miệng cô lại.

Gã ta không kiên nhẫn mà nói: “Vào địa bàn của lão Diệp này mà dám đắc tội tao, một thằng trưởng kíp nho nhỏ như mày nói muốn dẫn người đi là dẫn à? Phá hư hứng thú của tao thì mày có đền nổi không hả?"

Thậm chí gã còn trừng một ánh mắt như đao qua, sẳng giọng mà mắng.

"Không không không, thưa Diệp tổng, sao kẻ hèn này dám có ý như vậy chứ? Tôi cũng đâu dám cướp người mà Diệp tổng xem trọng đi. Tôi biết đã quấy rầy nhã hứng của ngài, nhưng Sở Vân là do Hoắc tổng chỉ đích danh gọi đi. Ngài xem có thể để tôi dẫn cô ta đi để bàn giao với Hoắc tổng hay không?"

Trưởng kíp Vương vươn tay kéo Sở Vân lên, trên đùi Sở Vân ghim đầy vụn thủy tinh, quỳ thời gian quá dài nên trong nháy mắt bị kéo dậy, toàn thân cô đã chết lặng.

Nếu không phải trưởng kíp Vương đỡ lấy thì cô đã sớm ngã vào đống vụn thủy tinh lần nữa.

Mà người đàn ông trong phòng vừa nghe thấy hai chữ "Hoắc tổng" này thì lập tức im lặng.

Người mà Hoắc tổng chỉ đích danh gọi đi…

Ở thành phố Hải, trong hội sở Túy Kim Triêu này, nói đến Hoắc tổng thì có thể là ai khác ngoài Hoắc Mạc Sâm chứ?

Bọn họ cũng không dám không nể mặt Hoắc Mạc Sâm.

"Cút." Người đàn ông đè trên người Tống Nhân Nhân lạnh lùng nói một chữ.


Trưởng kíp Vương lập tức đỡ Sở Vân đi ra ngoài. Hai chân Sở Vân không còn chút sức, cô không nhúc nhích, nhưng hai tay lại dùng hết sức để nắm chặt lấy cổ tay của trưởng kíp Vương!

Khi cô bị những người đàn ông này tra tấn, Tống Nhân Nhân còn thảm hơn cô nhiều.

Cô biết, Hoắc tổng này không ai khác ngoài Hoắc Mạc Sâm. Nhưng bây giờ cô lại muốn mượn tên tuổi của Hoắc Mạc Sâm để dẫn Tống Nhân Nhân đi!



Trưởng kíp Vương có thể hiểu được ý của Sở Vân, nhưng Hoắc tổng chỉ tên muốn gọi cô. Nếu họ cáo mượn oai hùm bị Hoắc tổng và những ông lớn này biết thì anh ta không thể sống yên ổn ở Túy Kim Triêu, thậm chí là cả thành phố Hải.

Trưởng kíp Vương đỡ Sở Vân đi, đè giọng mà nói: “Sở Vân, có một số việc cô không giúp được đâu."

Cô rất muốn đáp lại: Mặc dù không giúp được, nhưng bây giờ đã thấy thì không có khả năng thấy chết không cứu!

Nhưng cô chẳng nói ra được câu nào cả.

Cô kiệt sức mà bị trưởng kíp Vương đỡ đi, Tống Nhân Nhân cầu cứu không được nên muốn giãy giụa vọt tới bên cạnh trưởng kíp Vương. Nhưng người đàn ông kia lại chặn cô lại, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Vân được trưởng kíp Vương dẫn đi, mà người đàn ông cũng đuổi bọn đồng lõa trong phòng ra ngoài.

Những chuyện này đều là sự tra tấn mà xưa nay cô chưa từng gặp phải.

Mà mọi chuyện đều là vì Sở Vân!

Nếu Sở Vân có thể xông đến, nếu Sở Vân có thể nói chuyện thì sao trưởng kíp Vương chỉ lo dẫn Sở Vân đi mà không quan tâm cô ta?

Lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng, trên mặt Tống Nhân Nhân hiện lên một tia ác độc.

Cô ta nhất định phải trả thù vì nổi nhục hôm nay!!

Tuy Sở Vân không muốn làm người thấy chết mà không cứu, nhưng cô bất lực, trưởng kíp Vương cũng không quan tâm cô, mà trực tiếp khiêng cô đến trước mặt Hoắc Mạc Sâm.