Thực sự cô đã lĩnh ngộ được câu "Người câm ăn Hoàng Liên, có khổ cũng khó nói”*. (thành ngữ á, kiểu như ngậm bồ hòn làm ngọt…)
Căn bản là cô không hề nghĩ tới việc giả vờ, nhưng Hoắc Mạc Sâm không tin cô. Đau đớn lan tràn khắp toàn thân, nhưng tất cả cơn đau này so ra còn kém cơn đau trong lòng rất nhiều, cô rất khó chịu, rất rất khó chịu, thật sự rất muốn hô to lên là cô bị oan, bị Bạch Tuyết Nhi vu oan. Cô không làm như vậy.
Giờ phút này ánh mắt sâu độc lại chán ghét của Hoắc Mạc Sâm giống như đao nhọn, hung hăng cắt vào trong lòng cô.
Cổ họng như bị kẹt dị vật, nhả ra không được mà nuốt cũng không xong. Nước mắt lập tức tuôn dài.
“Đi nhặt thuốc lên, muốn chết cũng đừng chết ở chỗ ta!” Hoắc Mạc Sâm nhấc chân đạp cô ngã xuống đất, trên mặt không chút lo lắng, chỉ có hận ý hiện lên rõ ràng trong ánh mắt.
Một giây sau, Hoắc Mạc Sâm xoay người lại, đưa lưng về phía Sở Vân. Nhưng mà, bàn tay lại gắt gao siết chặt, lông mày nhíu càng chặt.
Hắn không muốn thấy mặt cô, càng không muốn cô chết trong tay mình!
Sở Vân nhìn theo bóng lưng của Hoắc Mạc Sâm, cô biết giờ đây hắn chán ghét cô rất nhiều.
Cô rất khó chịu nhưng đến nước này cô vẫn thật không có cách nào minh oan cho mình. Cho nên, bây giờ cô cũng không thể chết đi được. Bởi vì cô chết, những tội danh này sẽ vĩnh viễn đóng chặt trên người cô, hơn nữa làm sao cô có thể cam lòng để người xấu nhởn nhơ như thế được?
Sở Vân nén đau đớn trong lòng đi nhặt những loại thuốc Hoắc Mạc Sâm vừa mới ném về phía cô. Chân cô quỳ gối trong bãi thủy tinh quá lâu, lại bị Hoắc Mạc Sâm đối đãi thô lỗ như vậy, hiện tại không có cách nào đứng lên.
Giờ cô chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất, bò từ từ đi nhặt những loại thuốc kia, mỗi một bước đều là đau đớn trí mạng nhất. Điều này làm cho cô nhớ lại khoảng thời gian đen tối trong tù, những người đánh đập cô, mắng cô, cởi hết quần áo, tra tấn cô ấy.
"A——"
Sở Vân không thể khống chế được cảm xúc của mình, ngã mạnh trên mặt đất, cô cuộn mình, nước mắt mãnh liệt tuôn trào đã sớm loang lổ trên mặt cô.
Hoắc Mạc Sâm nghe được tiếng kêu gào của Sở Vân, lại càng không kiên nhẫn, hắn quay đầu lại đá thêm một cước: "Bảo cô nhặt thuốc lên thuốc, cô còn gào thét gì nữa? Cô có muốn chết không? Muốn chết thì tự lếch ra ngoài chết!”
Cú đá này của Hoắc Mạc Sâm đá thẳng vào bụng cô, Sở Vân nhất thời đau đớn lăn qua lăn lại trên mặt đất. Nhìn thấy bộ dạng này của Sở Vân, Hoắc Mạc Sâm kéo cô dậy.
"Giả vờ gì nữa, mau vào phòng tắm bôi thuốc, đừng giở trò với tôi!” Hoắc Mạc Sâm kéo cô vào phòng tắm, cuối cùng vẫn là Hoắc Mạc Sâm nhặt thuốc lên. Nhưng hắn không tốt bụng gì với cô, giơ tay ném mạnh đống thuốc lên người cô, giận dữ quát: "Uống thuốc ngay cho tôi, đừng có chết ở chỗ tôi!”
Sở Vân ngồi trên mặt đất phòng tắm, hai tay chống trên đất. Nhìn thấy Hoắc Mạc Sâm hung ác như vậy, Sở Vân khóc càng thảm hơn, nhưng Hoắc Mạc Sâm lại lạnh lùng xoay người rời đi, không nhìn cô một cái nào.
Cô cũng sợ Hoắc Mạc Sâm sẽ nhục mạ hay tra tấn cô lần nữa...
Cô đã đủ đau đớn rồi!
Thuốc Hoắc Mạc Sâm vừa ném cho cô có cả loại uống và loại dùng ngoài.
Thuốc uống thì cô trực tiếp nuốt vào, viên thuốc vào tới miệng đã tan ra, vị đắng lan khắp khoang miệng. Còn có thuốc dùng ngoài da, vừa bôi lên đã làm miệng vết thương đau rát không thôi, làm cô đau đớn đến mức không thể ngồi vững, cả người cuộn lại nằm trên sàn nhà!
Từng câu nhục mạ mà Hoắc Mạc Sâm đã nói như sấm bên tai.
Nước mắt đã sớm mất không chế tuôn rơi liên tục, nhớ tới những lời Hoắc Mạc Sâm vừa nói, cô thử đứng dậy, nhưng thân thể lung lay sắp đổ, lại một lần nữa ngã vào phòng tắm.
"Bộp" một tiếng, phần đầu tiếp đất đầu tiên, đau đớn lập tức ập tới, tầm nhìn dần nhòe đi. Nhưng thanh âm ngoài cửa vang lên, lại làm cho cô giật mình, nhanh chóng lấy lại tỉnh táo!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất