Hoắc Thiếu, Buông Tha Cho Tôi Đi

Chương 39: Sở tiểu thư, đã lâu không gặp rồi



"Cút!" Sắc mặt Hoắc Mạc Sâm thay đổi, sự lạnh lẽo bao trùm cả khuôn mặt hắn.

"Anh Hoắc..."

Bồi bàn để ý thấy sắc mặt của Hoắc Mạc Sâm, cũng biết thanh danh của hắn nên không dám đắc tội. Nhưng vừa muốn giải thích thì Hoắc Mạc Sâm đã đóng sầm cánh cửa lại.

Bồi bàn nhìn thấy tình huống này thì chỉ có thể quay người rời đi. Dù sao anh ta chỉ sợ Hoắc Mạc Sâm đến gây chuyện với mình nên muốn giải thích, nhưng hiện tại có vẻ đã hoàn toàn không cần!

Trong nháy mắt Hoắc Mạc Sâm đóng sầm cửa lại thì đã lập tức xoay người, sắc mặt càng lạnh lẽo tối đen hơn trước.

Trong đôi mắt đen nhánh của hắn hiện ra sự hung ác tột độ, không ai có thể bỏ qua sự lạnh lùng và tàn bạo tỏa ra từ trên người hắn

.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sở Vân chú ý tới ánh mắt hắn đã thay đổi.

Cô lập tức bị dọa sợ, bởi vì Hoắc Mạc Sâm đang đi thẳng về hướng cô. Sở Vân lui về phía sau theo bản năng, trong tiềm thức của cô đã sinh ra sợ hãi đối với hắn.

Nhưng bây giờ cô như một con kiến, Hoắc Mạc Sâm muốn bóp chết cô là chuyện quá dễ dàng!

Hắn vươn tay ra túm lấy áo của cô, hơn nữa còn nhấc bổng cô lên.

"Sở Vân, tôi thật sự quá nhân từ với cô, bằng không sao cuộc sống của cô có thể thoải mái tự do như thế? Tình nhân của cô đang chờ ở chỗ cũ, cô còn muốn liên hợp với hắn để hất ngã tôi?" Hoắc Mạc Sâm nheo mắt lại, trong đôi mắt là sự lạnh lẽo và hung ác vô tận.

Lời của hắn như một tấm lưới bao phủ cả đất trời, chỉ trong nháy mắt đã khiến cô hít thở không nổi!

Nhưng cô không có làm chuyện đó, chuyện chưa từng làm thì sao cô có thể thừa nhận kia chứ?

Cô phát ra tiếng "Ư ư", vừa lắc đầu vừa rơi nước mắt. Giờ phút này, đôi mắt đen tỏa sáng của cô chứa đầy nước mắt, nhìn có vẻ cực kỳ đáng thương.

Nhưng Hoắc Mạc Sâm không tin cô, hắn sẽ không để cô lừa mình nữa!

"Sở Vân, cô chờ cho tôi, tôi sẽ lập tức để gian phu đến đây với cô!"

Vừa dứt lời, Hoắc Mạc Sâm đã hung hăng hất Sở Vân văng ra ngoài.

Sức mạnh của nam và nữ có khác biệt rất lớn, hơn nữa lúc này Hoắc Mạc Sâm đang nổi nóng. Sở Vân bị hất đập mạnh vào tường, sau đó theo quán tính mà ngã xuống đất.

Đau!!

Sở Vân rên rỉ theo bản năng, cũng bởi vì khó chịu nổi cơn đau này mà vẻ mặt cô trở nên dữ tợn.

Mà giây kế tiếp cô đã nếm được chút tanh ngọt trong miệng ngọt!

Cô biết đó là vị của máu.

Giờ khắc này, trong lòng Sở Vân không có gì khác ngoài đắng chát. Hoắc Mạc Sâm có thể ra tay với cô đến mức độ này thì chứng tỏ rất hận cô.

Cô không muốn Hoắc Mạc Sâm hận cô, càng không muốn đến chết cũng không thể tẩy sạch nổi oan này!

Cô phải giải thích, cô muốn lấy lại trong sạch!

Sở Vân nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn thấy cái chăn màu trắng trên giường.

Nhưng trong nháy mắt cô dùng hết sức lực để bò đến đó thì lại nghe thấy một giọng nói khiến cô cực kỳ chán ghét, hơn nữa làm các giác quan cũng run lên——

"Sở tiểu thư, đã lâu không gặp rồi."

Là Trần Đông Thụy!

Phản ứng đầu tiên của Sở Vân chính là trốn, nhưng thân thể cô bị thương nhiều chỗ, vừa rồi còn bị Hoắc Mạc Sâm tra tấn như vậy, lúcnày sao cô còn phản ứng nhanh nhẹn nổi nữa?

Rất nhanh cô đã bị Trần Đông Thụy đẩy ngã lên giường, dù cô giãy dụa thế nào thì hơi thở nóng rực đáng buồn nôn của Trần Đông Thụy cũng phà lên quanh cổ của cô: "Chậc chậc! Sở tiểu thư thật không giống người thường, dù đã ở tù, nhưng mùi hương mê người trên cơ thể vẫn không giảm đi chút nào cả!"

Gã cười gằn, thật sự vô cùng ghê tởm.

Sức nặng trên người cô như một lồng giam, Sở Vân cứ giãy giụa muốn hất gã ra, nhưng làm sao cô có thể đấu lại Trần Đông Thụy kia chứa?

"Chát!"

Gã tát một bạt tay đến, khiến đầu óc Sở Vân choáng váng, mắt nổ đom đóm.

Trần Đông Thụy thấy dáng vẻ như cá chết của cô thì càng tức giận mà hung hăng quạt cho cô một bạt tai, "Mạng cô cũng lớn thật đấy, đã như vậy mà cô còn chưa chết, nhưng cô đáng chết lắm biết không hả? Cô chết rồi thì không cần tôi phí thời gian của mình cho cô như vậy!"

Sở Vân cắn chặt môi dưới, cô lấy đau đớn để ép mình không thể bất tỉnh.

"A ——"

Cút!

Giọng nói của cô đã bị hủy, cô chỉ có thể phát ra tiếng thét chói tai khó nghe đó.

"Âm thanh của cô thật khiến người ta hết muốn ăn, mà nếu vậy thì tôi không cho cô phát ra tiếng, chỉ để cô ra sức thôi được chứ?" Trần Đông Thụy ác liệt mà cười một tiếng.

Gã vươn tay bắt đầu xé quần áo của Sở Vân.