- Bạc Hi Lăng, cái tên này tôi vừa nghe đã nhớ. Tôi đây không rảnh rỗi mà đi đùa cợt. Tôi làm việc 1 giờ kiếm được số tiền gấp mấy lần cô làm 1 năm. Cô nghĩ đi, chúng ta nói chuyện được bao nhiêu phút rồi, đùa cợt chỗ nào. Với tình huống bị bỏ thuốc, cô nghĩ vì sao mình không bại dưới thân tôi, hửm? Là tôi kiềm chế giữ gìn cho cô. Một khi tôi muốn, kể cả cô không thích thì cũng phải phục tùng.
Tôi không biết nên vui hay buồn vì những lời nói này. Anh ta giữ gìn cho tôi, vậy là chính nhân quân tử. Nhưng nếu anh ta ép buộc tôi, dù có cánh tôi cũng bay không thoát.
Tôi hơi lùi người lại, nhưng lùi bao nhiêu, Hoắc Anh Đông lại lấn tới bấy nhiêu. Khi lưng tôi chạm thành ghế, anh ta lại nở nụ cười.
- Sợ à?
- Sợ chứ, Sumi quỳ khóc anh còn không tha, thì tôi cỡ nào. Tôi sợ nhỡ mình làm gì đó khiến anh khó chịu, không khéo anh cũng cho tôi bay màu.
- Vậy ngoan ngoãn đi! Dưới trướng của tôi, diễn viên kém nổi như cô có thể phát sáng rực rỡ.
Tôi lắc đầu.
- Anh có phải nhà độc tài? Anh nâng tôi lên, sao tôi dám chắc không có ngày anh dìm tôi xuống.
- Cô cứ ngoan thì chẳng có gì phải lo cả.
- Tôi không ngoan đấy! Tôi nói anh nghe này, có phải anh nâng đỡ tôi, đổi lại tôi phải phục tùng anh? Mà tôi ngoài tấm thân này thì không có tài năng nổi trội để giúp được anh việc gì. Vậy thì chỉ có bán mình, nói sao nhỉ, à, nhân tình đúng không?
Hoắc Anh Đông hơi ngạc nhiên khi tôi dám bộc bạch vấn đề nhạy cảm một cách thẳng thắn như vậy. Tôi đâm lao theo lao, tới cũng tới rồi, nói cũng nói rồi, nói nốt cho xong.
- Hoắc tổng, tôi sẽ tự mình nỗ lực, tôi không thể dựa vào việc anh hôn tôi mà một phát từ gà hóa phượng được. Mọi người sẽ không phục!
- Cũng được, chẳng qua là tôi giúp cô đẩy nhanh quá trình. Cô nghĩ tự nhiên mà Hoắc thị tìm cô kí hợp đồng?
Nhắc lại thì đúng là cũng kì lạ. Tôi ngơ ngác rồi lại nghi ngờ.
- Đừng nói Hoắc tổng tác động...
Mặt của Hoắc Anh Đông chỉ cách tôi vài cm. Tôi nuốt nước bọt "ực" một cái và anh ta cong môi cười. Hoắc Anh Đông giữ cằm tôi, tôi liền biết sau đó anh ta định làm gì.
Anh ta lại hôn tôi.
Còn chưa kịp cảm nhận, cửa phòng mở ra, tôi nghe thấy tiếng hét:
- Á aaaaaaaaa!
Hoắc Anh Đông nhíu mày cực sâu, còn tôi hốt hoảng, anh ta vẫn đè trên tôi và cả hai không hẹn mà cùng quay ra hướng cửa.
Là một cô gái xinh đẹp, khá giống với mẹ của Hoắc Anh Đông. Cô gái đó còn lấy điện thoại chụp ảnh "tạch" một cái rồi lè lưỡi cười đùa.
- Hihi em xin lỗi, hai người cứ tiếp tục.
Cô ấy nhanh nhẹn đi ra, còn đóng cửa cẩn thận, sau 1s lại hé cửa thò đầu vào, vẻ mặt hớn hở kì cục.
- Ơ mà, Bạc Hi Lăng phải không?
Tôi nhìn Hoắc Anh Đông rồi đẩy anh ta mạnh tới mức suýt làm đối phương ngã. Cả người tôi bật dậy như lò xo, còn Hoắc Anh Đông đứng thẳng lên chỉnh lại áo sơ mi và cằn nhằn.
- Không bao giờ em chịu gõ cửa phòng thế!
Cô gái đó bĩu môi cười hì hì rồi chuồn thẳng cẳng.
Nhưng không dừng lại ở đó, tôi nghe thấy tiếng nói văng vẳng bên ngoài dù đã qua một lớp cửa kính.
- Mẹ ơiiiiii, anh con đang hôn hít ở văn phòngggg....
Và điện thoại của Hoắc Anh Đông để trên mặt bàn bắt đầu rung liên tục liên tục. Anh nhìn tôi, rồi tắt màn hình và úp điện thoại xuống.