Sự kiện diễn ra tại khách sạn HILLA- là khách sạn hạng sang bậc nhất với quy mô rất khủng. Tôi cũng là lần đầu có cơ hội tham gia sự kiện ở đây với danh nghĩa khách mời hạng A.
Nói không ngoa khi Hoắc Anh Đông là người thay đổi cuộc đời tôi, ít nhất tới giờ phút này thì anh ta đã đem tới cho tôi những trải nghiệm để đời.
Để không phụ lòng nhà tài trợ, khi chụp hình Pen đã nhắc tôi buông khăn xuống hờ hững để khoe chiếc đầm đẹp. Và tôi tranh thủ mọi cơ hội để giơ tay lên khoe chiếc nhẫn, dù cảm giác đeo nó trên tay khá nặng nề. Tôi còn chả có chiếc nhẫn kim cương nào cho riêng mình, đùng cái đeo chiếc siêu to khiến tôi khá bối rối và chưa có kinh nghiệm. Tốt nhất cứ trước ống kính mà giơ tay lên.
Có thể mọi người sẽ thấy tôi khá khoa trương khi cứ trưng cái nhẫn ra trước đám đông, nhưng tôi không bận tâm lắm, miễn sao mọi người chú ý tới vẻ đẹp của nó là được.
- Hi Lăng, ưỡn ngực, cong cái người cưng đi, cố khoe cái đầm slay lên chút coi.
Pen khéo léo nhắc nhẹ tôi, đứng cách một khoảng vẫn nhiệt tình tạo dáng để tôi bắt chước theo. Thời gian đứng thảm đỏ khá khiêm tốn, tôi đang cố gắng tạo dáng nhất có thể.
Đám đông bỗng xôn xao và cánh săn ảnh đồng loạt hướng ống kính về phía xa.
Tôi nheo mắt nhìn, thì ra là thái tử Hoắc thị- Hoắc Anh Đông. Bên cạnh anh ta có một cô gái xinh đẹp, mất vài giây tôi mới nhận ra đó là đối thủ một thời hồi cấp 3 của mình- Vu Nhiên. Nếu chưa từng nghe Hoắc Anh Đông nói đó là em họ thì tôi cho rằng hai người đó rất đẹp đôi.
Hoắc Anh Đông lạnh lùng phớt lờ mọi câu hỏi của phóng viên, ánh flash chói mắt dường như không ảnh hưởng tới anh, giữa chốn đông người không ngần ngại nhìn tôi không dứt. Tôi hơi ngại ngùng, vội vã kéo khăn choàng lên cho bớt hở rồi cẩn thận được Pen đỡ xuống dưới.
Nói chung ở sự kiện thì tôi và Hoắc Anh Đông không có tương tác. Tôi tham gia với vai trò diễn viên, Hoắc Anh Đông tham gia với vai trò sếp lớn kiêm nhà tài trợ. Chúng tôi ngồi xa nhau, bàn của tôi ở phía sau bàn của những nhân vật danh tiếng và có máu mặt. Quả nhiên phía trước mắt tôi thật sự đẳng cấp, không khí xung quanh vì thế mà sang lên vài phần. Thần thái của hai anh em nhà họ Hoắc đúng là không đùa được, mọi cử chỉ dù nhỏ của họ cũng được chú ý và chiếm spotlight.
Hoắc Anh Đông quay lại đưa mắt nhìn quanh, bỗng dưng lòng tôi khá mong chờ. Ánh mắt dừng lại chỗ tôi khoảng 3s rồi anh quay đi, giây phút ấy tim tôi đập loạn xạ.
Dù không chủ đích gì đâu, nhưng thi thoảng tôi vẫn lén nhìn Hoắc Anh Đông và chẳng thể tập trung vào sự kiện hoành tráng đang diễn ra. Pen dặn tôi lựa lựa làm quen các tiền bối và đồng nghiệp để mở rộng mối quan hệ trong giới, nhưng tôi quên sạch và cứ ngồi thẩn thơ nghĩ linh tinh, sau đó tự mình đỏ mặt.
Do không quen ai, lại cũng không nhanh mồm nhanh miệng lắm nên người mới dự sự kiện kiểu này như tôi hơi bỡ ngỡ và lạc quẻ, đành chỉ biết cầm ly nước hoa quả trên tay cho đỡ trống trải.
Mới uống vài ngụm mà tôi đã muốn đi wc rồi. Tách mình ra khỏi sảnh sự kiện, tôi tìm mãi mới được wc ở cuối cùng của dãy hành lang. Khách sạn 6* có khác, lối dẫn tới wc cũng sang trọng và thơm tho dễ chịu.
Váy vó rườm rà khiến tôi loay hoay, trong lúc kéo khóa bên hông tôi đã vô ý làm kẹt, vẫn còn một khoảng chưa kéo hết.
Tôi lo sốt vó, vừa sợ hỏng đồ, vừa sợ hở hang.
Bước ra khỏi wc, tôi lúi húi giữ cái khăn choàng một cách khúm núm với hi vọng không ai phát hiện chiếc váy trên người tôi có vấn đề.