Hoắc Tâm Anh ra hiệu cho mọi người tiếp tục ăn, còn chị ấy cùng vệ sĩ đi ra ngoài phòng khách.
Ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng nói rất gần.
Có làm phiền mấy đứa ăn cơm không? Nay bố tiện đường qua đây, thấy xe của mấy đứa đều tụ tập hết ở ngoài.Bố, sao lại phiền chứ. Con bận đại hội cổ đông nên chưa qua thăm nhà, chỉ đành gửi thằng nhóc qua với ông bà ngoại trước.Không sao, mẹ con có cháu về chơi nên vui lắm, suốt ngày hai bà cháu dính lấy nhau. Nay mẹ con còn không đi cùng bố mà ở dẫn Tiểu Quân đi khu vui chơi rồi.Bố ăn gì chưa ạ?Rồi, tuổi già nên ăn uống giờ giấc, cũng thanh đạm lắm. Con chưa ăn xong thì cứ ăn tiếp đi, bố ngồi lát rồi về.Đại hội cố đông rất thành công, mấy đứa làm tốt lắm!
- Dạ, con cảm ơn bố. Con ăn xong rồi, bố uống trà nhé. Con mang về một loại trà trắng mới, trà này chống lão hóa tốt hơn trà xanh đó ạ.
Con đang nhắc ta già rồi chứ gì.Bố lại trêu con, con chỉ mong bố mẹ luôn mạnh khỏe, dĩ nhiên sẽ dành cho bố mẹ hai bên những điều tốt nhất.Dạo này mẹ con hay ghen tị với các phu nhân khác bởi bà ấy mới có mỗi một đứa cháu.Chứ không phải bố cũng hóng ạ?Tiểu Quân lớn rồi, nó còn nói rằng nó thích em gái. Bố mẹ không có quyền thúc ép các con, chỉ là giờ các con còn có sức khỏe, trưởng bối còn minh mẫn, thích hợp sinh thì sinh đi cho chúng ta được ở bên con cháu lâu chút.Cả Anh Đông nữa, không có một cô gái nào lọt được vào mắt nó. Linh Anh thì khỏi nói đi, cà lơ cà phớt lắm, ham chơi, không báo bố mẹ, báo anh chị là tốt rồi.
Biệt thự rất rộng, nhưng có lẽ ai nấy đều yên lặng mà đều nghe được đoạn hội thoại bên ngoài.
Tôi nhìn Hoắc Anh Đông, không lẽ tôi là người đầu tiên lọt vào mắt anh ấy, người đầu tiên anh ấy công khai trước họ hàng thân thích đúng như lời Linh Anh nói?
Bên ngoài trầm lắng vài phút, cuộc hội thoại lại tiếp tục.
Trà ngon. Vu Nhiên và Nghệ Như đều ở đây chứ?Vâng bố, các em có mặt đông đủ ạ.Tốt, lâu rồi mới gặp hết nhóm các con cùng lúc. Hồi bé thì vui rồi, giờ lớn mỗi đứa một phương, bận đủ thứ nên ta không gặp thường xuyên được. Ngồi thêm một lát, ta muốn chúc mừng Vu Nhiên lên cương vị mới và Nghệ Như vừa về nước cũng nắm vai trò mới.Bố ngồi bao lâu cũng được mà.Sau đó tôi thấy vệ sĩ trở lại phòng ăn và báo cáo.
- Lão gia muốn gặp các vị, cô Tâm Anh nhắc các vị nhanh chóng tránh để lão gia đợi lâu.
Tôi hoang mang nhìn Hoắc Anh Đông, anh cũng nhìn tôi, nét mặt không tỏ thái độ gì, nhưng ánh mắt sâu xa khó đoán.
Vu Nhiên đứng lên đầu tiên:
- Đi thôi!
Hoắc Anh Đông cầm tay tôi rời khỏi bàn ăn, mọi người lùi lại để anh đi trước. Mạc Nghệ Như nhìn tôi, và là người đi sau cùng.
Tôi hồi hộp đi khép nép cạnh bên Hoắc Anh Đông, thấy một người đàn ông trung niên tóc hoa râm ngồi ở ghế lớn chính giữa, khí chất toát vẻ uy nghi và phong độ, phong thái người đứng đầu của Hoắc Anh Đông rất giống ông ấy. Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, thần thái khác biệt hơn người. Kể cả không ngồi tại căn phòng sang trọng thì dù ở đâu đi nữa, tôi tin là ông ấy vẫn nổi bật sáng bừng.
- Bố!
Hoắc Anh Đông lên tiếng, Hoắc lão gia đang nói chuyện với con gái liền quay sang, ánh mắt dừng lại nhìn ở tay chúng tôi đang nắm lấy nhau.
Tôi rút tay về, cẩn thận cúi đầu 90* để chào hỏi, cả người hơi run. Hôm nay tôi ăn mặc trang điểm hơi cá tính, nếu biết thế này thì tôi đã chọn bộ đồ dịu dàng thanh thoát và makeup trong trẻo rồi.
Những người còn lại cũng lên tiếng chào hỏi kính cẩn, Hoắc lão gia mặt không chút thay đổi, vẫn giữ nguyên nét cười trên khóe môi.
- Ừm!
Sau đó ông ấy nhìn Hoắc Tâm Anh.
- Bố không biết là con có khách.
Rồi lại nhìn tôi.
- Ngồi xuống cả đi.
Tôi cứ nghĩ Hoắc lão gia sẽ hỏi tôi vài câu, ít nhất là tên họ và lí do vì sao tôi xuất hiện ở đây, lại còn tay trong tay con trai ông ấy.
Nhưng không.
Ông ấy hỏi han Vu Nhiên và Mạc Nghệ Như trước tiên, đúng như những gì khi nãy chúng tôi nghe được. Đặc biệt ánh mắt Hoắc lão gia dành cho con gái nhà họ Mạc đầy ý cười, không biết có phải do nhà họ Mạc là thông gia, hay Nghệ Như là vệ sĩ của con trai ông ấy, hay còn có ý tứ gì khác không nữa? Tôi cảm giác Mạc Nghệ Như rất được lòng bố của Hoắc Anh Đông.
Tiếp theo ông ấy trò chuyện một chút với các cháu trai, thi thoảng còn gật gù tỏ ý hài lòng. Giọng nói hiền từ, nhưng lại khiến tôi tự dặn mình nên thận trọng.
Tôi nhận ta Hoắc Tâm Anh nghiêng đầu hướng ra cửa, như kiểu ra hiệu cho Vu Nhiên thì phải. Vu Nhiên nhìn Mạc Nghệ Như, Mạc Nghệ Như nhìn lướt qua tôi và Hoắc Anh Đông, rồi mới gật đầu lại với đối phương.
- Thưa bác, chúng cháu còn chút việc, xin phép được rời đi trước ạ. Cuối tuần này nhất định cháu sẽ thu xếp một buối tới thăm hai bác a.
Lần đầu tôi thấy Vu Nhiên ngoan ngoãn như vậy. Tôi phát hiện ra, những người ở bên Hoắc Anh Đông làm việc đâu ra đấy, kể cả lời hứa hẹn có vẻ khách sáo cũng đưa ra một cái hẹn cụ thể, chứ không hề chung chung kiểu " hôm nào rảnh sẽ tới chơi" như nhiều người hay nói. Nhất là trước mặt ông trùm họ Hoắc, mọi lời nói ra đều phải chính xác.
Được, mấy đứa đi đường cẩn thận.Dạ, bác cứ thong thả!Căn phòng đông người thoáng chốc chỉ còn lại bốn người.
Tôi hiểu họ cố tình rời đi, dành không gian riêng để tôi nói chuyện cùng bố con nhà họ Hoắc.