Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 220: Chương 220




Thư Tình cười nhạt: “Cảm ơn anh, chuyện này tôi sẽ tự mình ứng phó, việc tôi quan tâm hơn lúc này đó là thiết kế của tôi sao lại bị lộ ra bên ngoài.

Những người biết được thiết kế “Băng và Lửa” nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.

Bạch Tiêu Tiêu, Bruce và mấy người trợ lý bên Pháp của anh ấy, phát ngôn viên, và cả những quản lý cấp cao trong công ty, tất cả đều là những người đã từng nhìn thấy bản mẫu thiết kế “Băng và Lửa”.

Nói cách khác, những người này đều có khả năng làm lộ ý tưởng “Băng và Lửa” ra bên ngoài.

“Em nghĩ có thể là ai?” Thẩm Tuấn Ngôn hỏi.

Advertisement
Thư Tình nhận lấy hơi lạnh từ người đàn ông bên cạnh, hơi híp mắt lại: “Không biết.”
Cúp máy xong, Thư Tình nhếch môi cười, nhìn sang Hoắc Vân Thành: “Hoắc Vân Thành, anh nghĩ ai là người đã tiết lộ ra bên ngoài?”
Hoắc Vân Thành nhẹ giọng nói: “Tôi đã bảo Lâm Nham Phong đi điều tra rồi, sẽ có kết quả sớm thôi.”
Thư Tình gật đầu, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip.


Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau khi thưởng thức xong bữa tối tình yêu do Hoắc Vân Thành mang đến, Thư Tình vốn định tiếp tục công việc nhưng anh lại nhất quyết muốn đưa cô về nhà.

“Sức khỏe của em không tốt, về nhà nghỉ ngơi thôi.” Giọng Hoắc Vân Thành ấm áp, mang lại cho cô cảm giác tựa như một chỗ dựa vững chắc.

Thư Tình bất đắc dĩ, cô không về, Hoắc Vân Thành cũng không chịu về, mà Hoắc Vân Thành cứ ngồi cạnh cô thế này cô không có tâm tư nào để mà tiếp tục làm việc được.

Cuối cùng chỉ đành đi theo sau Hoắc Vân Thành cùng nhau về nhà.

Hai người bước vào thang máy, cửa đóng lại.

Thư Tình vừa đưa tay ấn xuống tầng hầm thì đột nhiên, đèn trên nóc thang máy phát ra tiếng kêu lách tách, ánh sáng lóe lên vài cái, sau đó xung quanh hoàn toàn chìm vào bóng tối.

“A!” Thư Tình không kìm được sợ hãi hét lên.

Cô sợ bóng tối, ngay từ khi còn nhỏ đã vậy rồi.


Mỗi khi ánh đèn vụt tắt, một nỗi ám ánh không thể giải thích được bao vây lấy cô, chân tay bủn rủn, cả người như nhũn ra.

Thư Tình ngồi xổm người xuống, trong đầu có vài mảnh vỡ chợt lóe qua nhưng cuối cùng lại không biết nó là gì.

Ngay giây phút Thư Tình chìm trong sợ hãi tuyệt vọng, giọng nói ấm áp của Hoắc Vân Thành chợt vang lên bên tai cô: “Đừng sợ.”
Hoắc Vân Thành vươn cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy Thư Tình vào lòng, đôi môi anh áp lên cánh môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Giọng nói của anh tựa như ngọn đèn giữa đêm tối, chiếu rọi trái tim đang run rẩy vì sợ hãi của cô, là nguồn sáng vô hạn trong cô.

Cảm giác sợ hãi tuyệt vọng trong lòng lập tức tan biến, Thư Tình đáp lại cái ôm của anh, tựa nơi anh yên bình không gì sánh được.

“Có chuyện gì xảy ra vây?” Thư Tình hít sâu mấy hơi, bình tĩnh lại tâm trạng.

“Chắc là thang máy gặp trục trặc gì đó.” Hoắc Vân Thành lấy điện thoại ra soi sáng xung quanh, đáp.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Thư Tình dựa sát vào Hoắc Vân Thành, lo lắng hỏi.

Đừng nói là cô sẽ bị mắc kẹt trong cái thang máy chật chội và tối tăm này suốt đêm nay đó?
Nhìn thấy Thư Tình tựa như cô gái nhỏ bé bỏng dựa dẫm sà vào lòng anh, Hoắc Vân Thành cong môi cười đắc ý.

Không ngờ Thư Tình, một người luôn tỏ ra mạnh mẽ, độc lập lại có mặt mềm yếu như vậy.

Thư Tình mềm mại như thế, yếu ớt như thế, đáng thương như thế làm Hoắc Vân Thành vô cùng khát vọng có thể bảo vệ cô.