Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 234: Rốt cuộc họ định làm trò mèo gì đây?  



Họ cũng không phải dạng người lương thiện gì, nhanh chóng dẫn người khống chế vệ sĩ của Lý Long Thăng, bao vây khu vực này.



Bạch Lộc Dư ngày thường cà lơ phất phơ, đêm nay lại thâm trầm đến đáng sợ.

Advertisement



Châm một điếu thuốc, anh ta trầm giọng nói với quản lý khách sạn đang lập cà lập cập châm thuốc cho mình: “Cho ông thời gian một ngày, chỗ này mà không gọn gàng sạch sẽ thì ông cuốn gói cút đi!”



Quản lý khách sạn vã mồ hôi đầy đầu, cúi đầu khom lưng liên tục dạ vâng, vội vàng gọi bảo vệ tiến vào thu dọn tàn cuộc.



Dụ Lâm Hải lạnh lùng nhìn Lý Long Thăng mặt mày bầm dập và ông chủ Vương bị khiêng ra ngoài, anh thu hồi ánh mắt, sau đó hướng về mu bàn tay đỏ ửng của Nam Mẫn, thoáng nhíu mày: “Bị thương sao?”



Nam Mẫn lơ đễnh lắc lắc vài cái: “Bị dội ngược lại thôi, không tránh được”.



Dụ Lâm Hải muốn xem nhưng Nam Mẫn không chịu.



Cô nhìn Bạch Lộc Dư và Dụ Lâm Hải xuất hiện cùng nhau mà khẽ nhíu mày: “Tại sao hai người lại ở chung một chỗ?”



Bạch Lộc Dư nhả ra một làn khói, bập bập môi rồi đáp: “Anh với lão Dụ đang ăn cơm mà, nghe nói ở bên phía em gặp rắc rối nên chạy tới xem thử...”



Sau đó anh ta lại chửi mắng với vẻ bất đắc dĩ: “Tên Lý Long Thăng đó, còn cả ông chủ Vương nữa, đầu óc bị quện vào phân mèo rồi, dám chạy tới địa bàn của nhà họ Bạch này mà làm càn, lá gan to thế chứ!”



Anh ta lải nha lải nhải chửi mắng, nhưng bị Nam Mẫn cắt ngang đầy vô tình: “Anh đừng có đánh trống lảng. Anh nói cho em biết trước đã, hai người ăn cơm cùng với nhau, là có vấn đề gì?”



Bạch Lộc Dư không thể lấp liếm cho qua nên suýt nữa bị sặc khói thuốc, bèn ho khẽ vài tiếng, liếc mắt nhìn Dụ Lâm Hải, hai người lộ ra ánh mắt khỏi cần nói cũng tự hiểu.



Nam Mẫn lạnh lùng nhìn hai người mắt la mày liếm, rốt cuộc họ định làm trò mèo gì đây?



“Đừng nói chuyện ở đây nữa, kiếm chỗ nào ăn gì đây, cho mọi người đỡ hoảng sợ”.



Bạch Lộc Dư giơ tay choàng qua cổ Nam Mẫn, làm nũng với cô: “Anh đây vừa mới ăn cơm được nửa chừng đã nghe nói cô em gặp nguy hiểm lập tức quăng đũa chạy tới đây đấy, sao hả, cảm động lắm đúng không?”



Nam Mẫn không hề bị anh ta mê hoặc, mặt mũi vẫn đanh lại: “Tại sao anh lại ăn cơm với Dụ Lâm Hải?”



“... Em là cái máy nhắc lại đấy à?”, cậu bảy nhà họ Bạch phát điên tại chỗ.



Hạ Thâm và Thư Anh không đi ăn cơm cùng họ, hai người tiến thẳng tới bệnh viện thăm Tư Đạc.