Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 236: Không lưu lại cho anh chút thể diện nào.  



Nụ cười của Dụ Lâm Hải khựng lại trong giây lát, nhìn khuôn mặt đầy vết rỗ của Nam Mẫn lại không khỏi nhếch khóe miệng.



"Thần kinh!"



Advertisement

Nam Mẫn không nói nên lời, quăng cho anh một cái trợn trắng mắt liền bước ra ngoài.



Dụ Lâm Hải lẽo đẽo sau lưng cô hỏi với theo: "Những đốm nhỏ trên mặt là do em tự vẽ sao?"



“Liên quan gì tới anh”, Nam Mẫn ném cho anh một câu, lại không nhẫn nại nói: “Anh có thể đừng bám theo tôi nữa được không?”



Dụ Lâm Hải dường như không nghe thấy đáp: "Em muốn ăn gì tôi mời".



Tôi cần anh mời sao?



Một câu oán hận này của Nam Mẫn còn chưa thốt ra khỏi miệng thì đột ngột dừng lại bước chân, cô đảo mắt nhìn Dụ Lâm Hải một lượt, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Anh rốt cuộc đã cho anh nhỏ tôi viên đan bọc đường nào rồi?"



Nam Mẫn hiểu Dụ Lâm Hải nhưng cô càng hiểu rõ về Bạch Lộc Dư hơn.



Anh nhỏ của cô là loại người không có lợi không nhúng tay, không bao giờ chủ động kết bạn với những người vô dụng, nhưng thái độ đối với Dụ Lâm Hải hôm nay lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ, chắc hẳn Dụ Lâm Hải đã trao cho anh ấy một lợi ích nhất định nào đó.



Còn Dụ Lâm Hải lại là một người có tính mục đích rất mạnh, chỉ cần là việc anh hạ quyết tâm làm thì dù cho không từ thủ đoạn nào cũng phải làm được.



Hiện tại anh muốn một lòng theo đuổi cô, nhưng đụng phải thái độ dầu muối không ăn của cô chắc chắn sẽ nghĩ cách khác.



Hiển nhiên tên ngốc Bạch Thất kia đã trở thành khách danh dự của anh ta, không biết chừng còn tiến vào doanh trại của kẻ địch thông đồng cấu kết với nhau cùng làm việc xấu rồi.



Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn, cái nhìn này như muốn xoáy sâu vào tâm hồn cô.



Anh cảm thấy Nam Mẫn giống như đi guốc trong bụng mình vậy, trước mặt cô anh dường như chỉ là một người trong suốt, bất kể anh làm gì hay nghĩ gì, cô đều có thể nhìn thấu, một kim thấy máu, chỉ ra trọng điểm.



Không lưu lại cho anh chút thể diện nào.



Giọng nói của anh bình lặng, chỉ thản nhiên đáp: "Yên tâm, anh ta là anh nhỏ của em, anh sẽ không làm hại tới anh ta đâu".



Hỏi một đằng trả lời một nẻo nhưng Nam Mẫn nghe được lại giống như tiếng sét giữa trời quang.



Cô nhíu mày hỏi: "Anh lại điều tra tôi?"



Nếu là người khác có lẽ đã không theo kịp mạch suy nghĩ của Nam Mẫn nhưng từ góc độ của Dụ Lâm Hải, cô giống như có siêu năng lực đọc thấu nội tâm, luôn luôn có thể đánh trúng tâm nhĩ của anh.



Anh thật thà thú nhận: "Đúng".