Mà là nhị sư huynh của anh ta. Điền Vong Hỉ trong môn phái của anh ta đã là một cao thủ có tiếng rồi. Hai năm trước ở đại hội võ lâm anh hùng đã đạt được thành tích cực kì xuất sắc. Mà giờ lại bị Lý Phong đánh đến nỗi không thể phản kháng. Lý Phong bước ra. Anh bước từng bước một. Bước chân nhẹ nhàng lững thững như đang đi dạo, nhìn hoa ngắm cỏ vậy. Mà khi Lý Phong từng bước tới gần. Điền Vong Hỉ sốc! Luống cuống! Kinh hoàng! Sợ hãi! Ông ta run cầm cập. Không chỉ có đôi đồng tử mà linh hồn của ông ta cũng đang run rẩy theo. Thấy Lý Phong ngày càng đến gần. Ông ta vội vàng cầu xin tha thứ: "Tôi đánh không lại cậu, cậu tha cho tôi đi". Lý Phong nhếch miệng cười. Trong nháy mắt anh đã biến mất. "Roẹt!" Chớp mắt một cái anh đã đứng trước người Điền Vong Hỉ rồi. Anh cúi người xuống. Tay phải anh nắm nhẹ lấy chân Điền Vong Hỉ, nhấc từ dưới đất lên. Anh lập tức xoay người kéo lê ông ta đến chỗ tòa nhà. "Cộp!" "Cộp!" "Cộp!" Bước chân anh ngày một nhanh, sải chân ngày một dài. Lúc cách tòa nhà mười mấy mét anh bỗng nhảy vọt lên, quăng mạnh Điền Vong Hỉ về phía tòa nhà. "Rầm!" Cơ thể Điền Vong Hỉ xuyên qua tường. Bởi vì anh dùng sức rất mạnh. Nên ông ta xuyên qua bức tường phía đông rồi lại bật văng ra từ bức tường phía tây. Trợn mắt há mồm! Điền Vong Hỉ hoảng sợ khi nhận ra Lý Phong đã chờ sẵn ở bên ngoài bức tường phía tây. Cơ thể ông ta lại bị Lý Phong nắm lấy. Xoay trên không trung một vòng. Lại quăng về phía tòa nhà. "Rầm!" "Rầm!" Lúc này Châu Tồn Mậu và anh chàng kỹ sư mới hiểu tại sao Lý Phong nói dùng sức người để dỡ tòa nhà đấy. Bọn họ không ngờ anh lại dùng cách này để phá dỡ. Trên đời này cũng chỉ có Lý Phong mới làm thế được. Điền Vong Hỉ không ngừng la hét thảm thiết. Lý Phong sừng sững đứng đó đập ông ta. "Uỳnh!" Bỗng nhiên! Cả tòa nhà rung lắc dữ dội. Anh chàng kỹ thuật vội hét lên: "Tất cả mọi người lùi về sau đi, tòa nhà sắp sập rồi". Tòa nhà đổ ầm xuống, bụi bay mù mịt. Giữa đống bụi bặm ấy, mọi người thấy dáng người cao lớn của Lý Phong kéo cơ thể Điền Vong Hỉ từ từ bước ra. Cả người Điền Vong Hỉ toàn máu. Biến dạng hoàn toàn. Cơ thể ông ta cong vẹo. Không giống con người! Mà giống đống rác hơn. Lý Phong vung tay ném Điền Vong Hỉ xuống chân Uông Nghị Thừa. Anh dửng dưng nói: "Cái thứ rác rưởi này tôi không lấy, anh mang về đi". "À, còn nữa. Nhắn với ông anh tôi vốn không định giết hết mấy người". "Nhưng mấy người đã vội vàng muốn chết thế thì tôi chiều". Ánh mắt anh lạnh lùng sắc lẹm! Uông Nghị Thừa vừa mới chạm mắt với Lý Phong. Cả người đã run lên. Ánh mắt này đáng sợ quá. Giống như bị một con sư tử nhìn chằm chằm. Không thể nhúc nhích. "Xéo đi!" Uông Nghị Thừa vội vàng nhét Điền Vong Hỉ vào trong xe. Hoảng sợ rời đi. ... Đêm hôm đó tại khách sạn Hilton. Tiệc rượu ở sảnh khách sạn đông nghịt người. Có rất nhiều người nổi tiếng, tay cầm ly rượu vang đắt tiền, đứng tụm năm tụm ba nói chuyện. Một người nói: "Nghe tin gì chưa, lại có người bị nhà họ Chu hãm hại đấy". Người khác tiếp lời: "Tôi nhớ mấy tháng trước có một tên nhà quê bị lừa mất mấy triệu tệ mà, lần này đến lượt đồ ngốc nào bị lừa thế". Người kia đáp: "Là tập đoàn Lăng Tiêu bé cỏn con ở Đông Hải". Một người nói chen vào: "À, tôi biết tập đoàn Lăng Tiêu đấy. Hôm nay mới bị lừa mất hai mươi tỉ". Một người giật mình đáp: "Hai mươi tỉ! Trời đất! Người phụ trách tập đoàn bọn họ ăn phân đấy à?" Ông ta nói tiếp: "Chỉ sợ giờ cũng sắp phá sản rồi". Người đứng cạnh vội nói: "Chứ còn gì nữa. Tập đoàn bé bằng cái lỗ mũi đấy thì có bao nhiêu tiền chứ". Ông ta tiếp tục nói: "Ác thật đấy! Nhà họ Chu làm ăn toàn chơi kiểu lừa gạt và hãm hại thôi, sau này chúng ta phải cẩn thận hơn". Một người khác tiếp lời: "Thôi, không nói đến cái bọn vô dụng đấy nữa. Tôi nói cho các ông biết tiệc rượu tối nay có một sếp lớn xuất hiện đấy". "Ai thế?" Chương 326: Châu Tồn Mậu “Châu Tồn Mậu!” Nhắc đến cái tên Châu Tồn Mậu, trong giới nhà giàu chỉ có một số những sếp lớn đã có tuổi và có sức ảnh hưởng lớn mới biết đến. Còn thế hệ trẻ rất xa lạ với cái tên Châu Tồn Mậu này. Trong lúc nói chuyện, một số người bắt đầu phổ cập kiến thức cho đồng nghiệp của mình rằng Châu Tồn Mậu giỏi đến mức như thế nào. Ví dụ, Châu Tồn Mậu khi còn trẻ đã giành được một số giải thưởng trong các cuộc thi kiến trúc quốc tế. Thư viện của Đại học Harvard nước Mễ là do ông ấy thiết kế và xây dựng. Bảo tàng Vatican ở Pháp cũng do ông ấy thiết kế và xây dựng. Ngay cả cung điện của một nước châu Âu nhỏ cũng do ông ấy thiết kế và xây dựng! Những vinh dự lớn nhiều đến mức không sao kể xiết. Mà sự trở lại của ông ấy tối nay cũng có nghĩa là Thành Hải, thậm chí là cả ngành xây dựng ở toàn bộ khu vực phía Đông sẽ nổi lên một trận sóng gió! Khi mọi người đang bàn tán sôi nổi về Châu Tồn Mậu thì bất ngờ có một cuộc náo động ở lối vào hội trường. Sau đó, trong đám đông vang lên tiếng cảm thán của một người phụ nữ. “Wa, đẹp trai quá!” Lúc này, vài người bước vào từ cửa của sảnh tiệc. Người dẫn đầu là một thanh niên với khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao ráo trong bộ vest xanh. Nhóm người sau lưng anh ta được chia thành hai hàng ngay ngắn. Tất cả đều là những gương mặt tuấn tú, tuổi trẻ tài cao. Sự xuất hiện của những người này lập tức khiến đám đông náo loạn. Đặc biệt là một số phụ nữ chưa lập gia đình. Đám đông chen chúc nhau, ai cũng muốn xông lên phía trước để ngắm cho rõ. Mọi người ở trong hội trường đều biết đến người đàn ông dẫn đầu mặc bộ vest xanh này. Anh ta là Chu Hạn Văn, con trai thứ tư của trưởng tộc gia tộc nhà họ Chu. Gia tộc Chu Thị là một gia tộc giàu có và nổi tiếng ở Hoa Hạ. Mỗi người con trong gia đình đều được học hành tử tế. Trong các lĩnh vực đều có thành tích xuất sắc. Chu Hạn Văn được biết đến như một thiên tài kinh doanh từ khi còn trẻ. Năm 18 tuổi đã tự mình thành lập công ty riêng. Bây giờ công ty của anh ta đã được niêm yết với mức giá hơn hai trăm tỷ trên thị trường! Anh ta trẻ tuổi như vậy, đẹp trai như vậy, giàu có như vậy nhưng lại chưa kết hôn. Không biết có bao nhiêu người phụ nữ ôm gối mỗi đêm và tưởng tượng người nằm bên cạnh mình là Chu Hạn Văn. Hứa Thiên Tứ đang đứng trong đám đông nói chuyện, khi nhìn thấy Chu Hạn Văn lập tức ngoan ngoãn vẫy đuôi như chó nhìn thấy chủ đi tới. “Cậu tư, mấy ngày không gặp, anh càng ngày càng.....” Hứa Thiên Tứ chưa kịp nói xong, Chu Hạn Văn đã dẫn người đi ngang qua anh ta. Thậm chí không buồn liếc nhìn anh ta một cái. Cao ngạo. Lạnh lùng. Khinh thường. “Á á”. Lúc này đột nhiên có một người phụ nữ ôm trán ngã xuống. Vị trí cô ta ngã xuống là ở ngay bên cạnh Chu Hạn Văn. Chu Hạn Văn lập tức đưa tay ra đỡ lấy người phụ nữ đó một cách rất lịch thiệp. “Cô không sao chứ?” Khôi ngô tuấn tú. Dịu dàng ấm áp. Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ để khiến cho người phụ nữ này say như điếu đổ. Toàn thân mềm nhũn. Triệu Xương Hà đang đứng bên cạnh Hứa Thiên Tứ, nhìn theo bóng lưng của Chu Hạn Văn, cười nói: “Thái độ của cậu tư đối với nam và nữ hoàn toàn khác nhau nhỉ!” “Quả là tên sát gái danh bất hư truyền”. “Nghe nói có một cuộc khảo sát nghiên cứu cho thấy, số phụ nữ trong độ tuổi từ mười một, mười hai tuổi đến bảy tám mươi tuổi thì cậu tứ đây chính là người bạn đời lý tưởng nhất trong lòng bọn họ”. “Nếu như tôi là phụ nữ có thể cũng bị cậu tư hớp hồn rồi cũng nên”. Hứa Thiên Tứ cười lạnh, trong mắt anh ta ánh lên một tia xảo quyệt. Anh ta tự hứa với lòng. Cậu tư gia tộc họ Chu? Mày cho rằng bản thân rất lợi hại sao? Cứ đợi đấy đi. Không lâu sau, tao nhất định sẽ cướp toàn bộ mọi thứ của gia tộc nhà mày! Đến lúc đó, tao cũng sẽ giẫm đạp lên cả nhà mày, bắt chúng mày quỳ lạy dưới chân tao rồi liếm cứt cho tao xem giống như cách tao giẫm đạp lên gia đình Lý Phong! Chu Hạn Văn đứng ở vị trí bắt mắt nhất trong đám đông, nói chuyện với một vài người giàu có. Người đàn ông giàu có A nói: “Cậu Chu, Châu Tồn Mậu trở lại lần này chắc là để làm việc cho nhà họ Chu đúng không?” Người đàn ông giàu có B: “Đúng vậy, cậu vừa mới về nước thì ông ta trở lại, tôi không nghĩ đây là sự trùng hợp”. Khi mọi người đang bàn tán về Châu Tồn Mậu, Chu Hạn Văn chỉ cười và không nói gì. Mục đích tất cả những người giàu có nổi tiếng tham gia buổi tiệc tối nay đều là vì Châu Tồn Mậu. Nhưng trong tiềm thức của Chu Hạn Văn, anh ta lại nghĩ rằng Châu Tồn Mậu đến tham gia buổi tiệc này là vì anh ta. Chu Hạn Văn tự tin 100% rằng anh ta có thể khiến Châu Tồn Mậu trở thành người của anh ta và cống hiến toàn bộ sức lực cho tập đoàn bất động sản của anh ta. Bữa tiệc diễn ra được một lúc thì Hứa Mộc Tình dắt theo một vài người nữa bước vào. Sự xuất hiện của Hứa Mộc Tình không gây náo động như Chu Hạn Văn. Nhưng có không ít đàn ông đổ dồn ánh mắt lên người cô. Trong số đó bao gồm cả Chu Hạn Văn. Chu Hạn Văn khi nhìn thấy Hứa Mộc Tình dắt theo những người bên cạnh. Anh ta hất nhẹ mái tóc của mình với nụ cười tự tin trên môi như trước đây anh ta vẫn luôn làm. Nụ cười của anh ta khiến cho tất cả những người phụ nữ xunh quanh đều phải thốt lên vì kinh ngạc. Nụ cười của anh ta khiến trái tim tất cả những người phụ nữ xung quanh đập thình thịch. Nụ cười của anh ta khơi dậy tâm hồn thiếu nữ của tất cả những người phụ nữ xung quanh. Khu vườn bí mật bên dưới đã ẩm ướt. Nhưng nụ cười tự tin đó của Chu Hạn Văn không lưu lại trong mắt Hứa Mộc Tình dù chỉ hai giây. Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi sau đó dẫn mọi người đi tiếp. Coi như không nhìn thấy! “Đợi đã!” Hứa Mộc Tình vừa đi qua anh ta, Chu Hạn Văn đột nhiên thấp giọng gọi cô lại. Hứa Mộc Tình ngoảnh lại nhìn. Một nụ cười quyến rũ lại xuất hiện trên khuôn mặt Chu Hạn Văn: “Tôi tên là Chu Hạn Văn, là tổng giám đốc tập đoàn Mị Lực”. “Xin chào, rất vui được gặp anh”. Khi nghe thấy câu này của Hứa Mộc Tình. Chu Hạn Văn đã nghĩ rằng Hứa Mộc Tình sẽ giống như những người phụ nữ khác. Vẻ mặt kích động, kẹp chặt hai chân, chủ động giơ bàn tay trắng nõn mềm mại ra cho anh ta nắm. Tuy nhiên. Hứa Mộc Tình không làm như vậy. Chỉ nói một câu ngắn gọn rồi quay người bước đi. Đi rồi. Bởi vì tối nay Lý Phong không đến tham gia bữa tiệc. Bởi vì cô luôn nhớ rằng Lý Phong không thích cô nói chuyện với những người đàn ông khác. Chưa kể đến người đàn ông có khuôn mặt đáng ghét này. Ngoài ra, anh ta cười rất xấu. Không bằng một phần mười của chồng cô. Không, một phần một trăm! Một phần một nghìn! Chu Hạn Văn nhìn bóng lưng Hứa Mộc Tình, nắm chặt tay. Đây là người phụ nữ đầu tiên phớt lờ anh ta. Khát vọng chinh phục mãnh liệt khiến Chu Hạn Văn muốn bước tới và ôm chặt Hứa Mộc Tình vào lòng. Cởi quần áo của cô. Đè xuống, mạnh mẽ xâm chiếm cơ thể cô. Khiến cô rên rỉ! Khiến cô sung sướng! Chương 327: Mắng chồng mình là kẻ điên Hứa Thiên Tứ ở bên cạnh chỉ cần liếc qua một cái là đã có thể nhìn thấu tâm tư bẩn thỉu của Chu Hạn Văn. Anh ta khẽ nhếch khóe miệng cười chế nhạo. Anh ta bước đến bên cạnh Chu Hạn Văn, cười nói: “Cô ta tên là Hứa Mộc Tình, là em họ tôi và là giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu”. Chu Hạn Văn chưa kịp lên tiếng, Hứa Thiên Tứ lại nói: “Tập đoàn Lăng Tiêu vừa bỏ hai mươi tỷ để mua một mảnh đất vô dụng”. “Bây giờ nguồn vốn lưu động của tập đoàn đang bị hổng một lỗ rất lớn”. “Trong tháng này có lẽ sắp tuyên bố phá sản rồi”. “Cô ta đến bữa tiệc hôm nay là để tìm kiếm sự giúp đỡ”. “Cậu Chu nếu như quăng cho cô ta một miếng bánh thơm, cô ta nhất định sẽ nhận lấy đó!” Hai mắt Chu Hạn Văn lập tức sáng rực lên, sau đó anh ta lập tức ngoắc ngón tay về phía thư ký bên cạnh. Khi thư ký đến gần, anh ta nói nhỏ vài câu với thư ký. Thư ký lập tức gật đầu và đi về phía đám người Hứa Mộc Tình. Thư ký bước đến trước mặt Hứa Mộc Tình, đưa một tấm danh thiếp cho cô rồi nói. “Sau khi buổi tiệc kết thúc, cậu tư chúng tôi sẽ đợi cô Hứa ở phòng tổng thống”. Hứa Mộc Tình nhíu mày: “Tại sao tôi phải đến đó?” “Nếu như Cô Hứa đến thì vấn đề tài chính của tập đoàn cô sẽ được giải quyết”. “Còn nếu như cô Hứa không đến thì ngày mai tập đoàn của cô sẽ chính thức phá sản”. Nói xong, thư ký xoay người rời đi. Đe dọa! Đe dọa một cách trắng trợn! “Không biết là chó nhà ai nuôi nữa”. Hứa Hạo Nhiên đứng bên cạnh Hứa Mộc Tình, nhấp một ngụm. Khi Hứa Mộc Tình nhìn về phía Chu Hạn Văn đã thấy anh ta đang cầm một ly rượu vang trong tay, nâng lên về phía cô một cách rất tao nhã. Nụ cười ma mị. Hứa Mộc Tình lúc này làm một hành động khiến tất cả mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc. Cô cầm tấm danh thiếp của Chu Hàn Văn. Những ngón tay mảnh mai gấp tấm danh thiếp đó thành hai mảnh. “Roẹt!” Tấm danh thiếp bị xé làm đôi.